Jodie nhìn xuyên qua mắt kính, hứng thú nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Ta muốn gia nhập FBI."
Ran mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt Jodie.
"Ran, ngươi điên à?"
Nghe tin xong, Mori Kogoro kêu to.
"Ngươi trước hết nghe lý do của nàng rồi hãy ngăn cản được không?"
Kisaki Eri túm lấy Kogoro.
Mori Kogoro một phen hất ra tay của Kisaki Eri: "Lý do?! Mặc kệ có lý do gì đi chăng nữa, ta đều không cho phép con gái ta làm công việc nguy hiểm như vậy! Từng làm cảnh sát như ta, so với ai khác đều hiểu được tính nguy hiểm của nghề này. Eri, ngươi chẳng lẽ quên sự kiện kia rồi sao?"
Kisaki Eri thật sâu nhìn chằm chằm Kogoro: "Ta đương nhiên không có quên, chính là sự kiện kia, làm cho chúng ta tách ra, làm cho Ran mất đi một gia đình đầy đủ. Chính là, Ran đã muốn lớn khôn, nàng có ý tưởng của chính nàng, cuộc sống của chính mình, chúng ta không nên can thiệp. Hơn nữa, ta tin tưởng Ran sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Ran cảm kích hướng mẹ mình mỉm cười, sau đó trong mắt lộ ra sự hận thù: "Tổ chức áo đen đã cướp đi người mà ta yêu thương nhất, cho nên, ta phải thân thủ đi phá huỷ nó."
"Người yêu của ngươi? Kudo xú tiểu tử kia không phải vẫn mạnh khỏe đó thôi."
Kogoro khó hiểu gãi gãi đầu. Kisaki Eri mắt kính phản xạ lên một tia sáng, không biết suy nghĩ cái gì. Jodie nghiền ngẫm một lúc sau đó nhếch lên khóe miệng: "Nga, phải không? Vậy, nếu ngươi gặp nàng, ngươi, sẽ giết nàng sao?"
Ran trong mắt lướt qua sự thống khổ trong giây lát: "Vâng, ta sẽ, thân thủ giết nàng."
Jodie thở dài, ánh mắt rốt cục nghiêm túc: "Được rồi, ta sẽ hướng James hỏi ý kiến. Ran, hy vọng ngươi không hối hận."
Ran không nói gì, hướng Jodie nhẹ nhàng cúi chào, xoay người rời đi. Ai, ta sẽ không cho ngươi quên ta. Nếu ngươi đã rời xa ta để trở lại tổ chức, như vậy, ta liền phải thân thủ đi trừ khử nó, cướp đoạt của ngươi. Hận ta đi, nếu hận ta có thể cho ngươi đem ta khắc sâu dưới đáy lòng, vậy hận ta đi, như vậy, ta cùng sinh mệnh của ngươi sẽ một khắc dây dưa cùng một chỗ, một đời, một thế.
"Ran."
Kisaki Eri đi theo sau Ran cất tiếng kêu.
Ran quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của mẹ mình. Ánh mắt Eri có chút lóe sáng: "Ran, ngươi nói người yêu, chẳng lẽ là..."
"Ân, là nàng."
Ran khẳng định sự phán đoán của Kisaki Eri.
Kisaki Eri ánh mắt phức tạp thở dài: "Ran, ta cũng không muốn ngăn cản ngươi. Chính là làm mẹ, ta hy vọng con gái duy nhất có thể có được hạnh phúc. Cho nên, Ran, ngươi có thể hay không quên nàng, không cần chọn quyết định nguy hiểm như vậy?"
"Chính là, mẹ, nếu không có nàng, thế giới của ta sẽ không có hạnh phúc. Hơn nữa, ta không tin kỉ niệm ta cùng nàng từng có là một sự sắp đặt. Ta không muốn cùng quá khứ giống nhau, chỉ biết thụ động mà chờ đợi. Lần này, đích thân ta phải cứu vãn lại hạnh phúc của mình, ta muốn khiến nàng chính miệng nói ra, đến tột cùng câu nói kia của nàng một câu đều là nói dối."
Ran quật cường nâng đầu lên: "Cho nên, mẹ, thực xin lỗi, hãy để ta bất hiếu một lần này."
Kisaki Eri đột nhiên thoải mái nói: "Đây mới là con của ta! Ta tin tưởng ngươi! Con gái ta có mị lực như vậy, cho dù nàng là cái gì thiên tài tiến sĩ, cũng sẽ bị con gái ta bắt đi!"
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
"Ran, cấp trên đã đồng ý yêu cầu của ngươi."
Jodie ngẩng đầu nhìn Ran hơi hồi hộp. Ran mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì lời nói kế tiếp của Jodie khiến nàng ngây ngẩn cả người.
"Ran, bọn hắn đồng ý thỉnh cầu của ngươi, hơn nữa còn an bài cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi cần cùng hoàng tử Italy giả kết hôn, để trinh sát hang ổ hoạt động của các thành viên trong tổ chức. Hơn nữa, vì để thu hút sự chú ý của bọn áo đen, hôn lễ của ngươi, phải được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới..."
Jodie thanh âm có chút nặng nề.
Trực tiếp toàn thế giới? Vậy nàng, cũng sẽ nhìn qua sao? Vậy nàng, có ghen tị không? Ran khóe miệng gợi lên một tia hồ đồ.
"Tốt, ta nhận."