Âm Dương Luật Sư

Chương 34: Leo núi




Lời Cao Trát Lạp nói, mọi người đều cảm thấy có lý, hiện tại cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch cũ, đi vào trong mộ của quốc sư.
Lãnh Dương lấy bánh bích quy sô cô la từ trong balo ra, chia cho mấy người bọn họ, kỳ thật trên người của mỗi người bọn họ đều có mang theo loại bánh bích quy sô cô la chứa nhiều năng lượng này. Bởi vì là đồ ăn chứa nhiều năng lượng, cho nên có thể tiết kiệm, mỗi người bọn họ chỉ ăn một khối bánh, uống một hớp nước, đeo balo lên lưng, chuẩn bị xuất phát.
Bốn người ra khỏi cửa mộ, hướng về phía đỉnh ngón tay giữa của Ngũ Chỉ Sơn mà leo lên, đi hết mấy canh giờ mới đến được bên dưới của ngón tay giữa*, năm ngón tay của Ngũ Chỉ Sơn rất dốc, vách núi nhìn như thẳng đứng, bắt đầu từ đây muốn leo lên phải nhờ vào cuốc và những công cụ leo núi khác, việc này sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, lại còn cực kì nguy hiểm, không cẩn thận ngã xuống thì sẽ thịt nát xương tan.
* Tác giả quá đáng thiệt sự luôn 😂 leo núi mà cứ dùng ngón tay, đỉnh ngón tay để tả, tui thề là tui ngu văn còn phải nghĩ từ ngữ cho đúng ngữ cảnh. Người ta thì gọi là chân núi, còn theo google dịch thì tác giả dùng "the bottom peak of middle finger", trời má, là cái chân núi thôi mà:'( bạn nào nghĩ ra từ gì đó hợp lý hơn thì gợi ý cho tui với nha huhu
Lãnh Dương ngẩng đầu nhìn đỉnh ngón tay cao vút trong mây, trong lòng sinh ra một chút khiếp ý, nói thật, nàng chưa từng leo qua một ngọn núi thẳng đứng như vậy bao giờ, nàng không xác định được mình có thể leo lên được hay không, thật sự là quá dốc, cơ hồ chính là một bức tường thẳng đứng, nếu muốn leo lên thì phải giống như thạch sùng dán lên trên núi, dùng cuốc leo núi từng bước, từng bước trèo lên trên, nàng sợ lực cánh tay mình không đủ.
"Như thế nào? Có lòng tin không?" Lãnh Dương quay đầu hỏi Diệp Hàm, người cũng đang nhíu mày mà nhìn đỉnh núi. Nàng cảm thấy Diệp Hàm là cảnh sát, rèn luyện thân thể là chuyện tất nhiên không thể thiếu, nếu nói về thể chất, nàng cảm thấy Diệp Hàm so với một người luật sư như nàng chắc chắn là hơn, mặc dù thường ngày nàng cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng cường độ rèn luyện tất nhiên không thể sánh bằng chế độ rèn luyện của cảnh sát.
Diệp Hàm chậm rãi lắc đầu, bởi vì quá cao, dường như khoảng cách phải hơn 1000 mét, cô không phải vận động viên leo núi, cũng chưa từng leo qua đỉnh núi nào dốc đứng giống như vậy, cô cảm thấy thứ nhất mình không có kinh nghiệm, thứ hai không có kỹ năng, thứ ba lực cánh tay mình không thể nào leo lên đỉnh núi cao khoảng 1000 mét như thế này.
Triệu Lượng nhìn ngọn núi ở trước mặt, cũng bắt đầu chột dạ: "Chúng ta cũng không phải người leo núi chuyên nghiệp, với dốc núi thẳng đứng ở độ cao như thế này, tôi nghĩ chúng ta muốn leo lên thật sự cũng rất khó". Anh ta cảm thấy một người đàn ông như mình cũng không dám cam đoan có thể leo lên đến đỉnh chứ đừng nói đến phụ nữ như họ.
"Có muốn thử một lần hay không? Dù sao chúng ta cũng không thể bỏ dở nửa chừng." Lãnh Dương không muốn vì bị ngọn núi trước mắt ngăn cản mà phải trở về, khó khăn ở trước mắt chắc chắn còn rất nhiều, nếu như chỉ bởi vì vấn đề leo lên núi mà bỏ dở nửa chừng, nàng thấy không giống với tính cách của mình, nếu không làm thì ngay từ đầu đã không làm, còn nếu đã làm thì sẽ cố gắng liều mạng một phen, nếu đã làm mà lùi bước thì nàng nhất định sẽ xem thường bản thân mình, huống hồ còn có rất nhiều mạng người trông chờ vào nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn từng người, từng người dần chết đi.
"Kỳ thật không cần phải leo cao như vậy, ở đằng kia....., mọi người thấy không, cao khoảng mười mấy mét có một nơi lõm vào, ở nơi đó có sơn động, chúng ta có thể từ trong sơn động mà đi lên núi, lên núi từ nơi đó dễ dàng hơn nhiều." Cao Na đưa tay chỉ về một nơi trên ngọn núi, ánh mắt mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy một nơi cách bọn họ khoảng mười mấy mét có một chỗ lõm vào, nơi đó mọc đầy cây xanh, nếu không phải Cao Na nói với bọn họ thì họ cũng sẽ không biết được nơi đó có một cái sơn động, càng không biết là từ trong sơn động đó có thể lên đỉnh núi. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu không có một con đường tắt, những người công tượng xây dựng mộ của quốc sư làm thế nào leo lên đỉnh núi, lại từ đỉnh núi đi sâu vào trong lòng núi? Mà vật liệu để xây dựng mộ huyệt lại phải vận chuyển từ bên ngoài vào, không thể nào vận chuyển bên ngoài mặt núi, nên bọn họ đã nghĩ khẳng định phải có một con đường tắt, mà cái sơn động Cao Na đã nói kia chắc chính là con đường tắt đó.
"Nếu như chỉ có mười mấy mét thì dễ nói chuyện rồi, mọi người chuẩn bị đi!" Ở độ cao này thì Lãnh Dương có lòng tin hơn nhiều, thế là để balo xuống, từ trong balo lấy ra móc sắt gắn lên trên giày leo núi, đeo dây an toàn lên lưng, trên vai phủ lên dây leo núi, đội nón an toàn, găng tay, mắt kính bảo hộ, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, đi lên trước vách núi, nói với ba người bọn họ: "Tôi lên trước, mọi người đi theo sau, nhớ chú ý an toàn, nếu như chịu không được thì phải nói một tiếng, không nên miễn cưỡng, an toàn là trên hết".
Lãnh Dương đi đầu tiên, kế tiếp là Cao Na, Diệp Hàm, Triệu Lượng, trước đó Lãnh Dương có dự định tìm một người trong Lê tộc dẫn đường cho họ nên đã mang thêm một bộ trang bị leo núi, vừa vặn cho Cao Na sử dụng, nhưng mà Cao Na là người thủ mộ, không phải lần đầu tiên leo lên cái cửa hang kia, nên có sử dụng bộ trang bị leo núi kia hay không cũng đều có thể leo lên. Lãnh Dương và Diệp Hàm phỏng đoán nếu như Cao Na là người thủ mộ duy nhất, nàng cũng biết được cửa động để tiến vào trong mộ thì nói không chừng nàng đã từng đi vào bên trong mộ?
"Cô đã từng vào trong mộ chưa?" Lãnh Dương vừa đưa tay kéo người trèo lên sau cùng, Triệu Lượng, thở hồng hộc, còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã nhanh chóng hỏi Cao Na. Nếu như Cao Na đã từng đi qua thì chuyện này đối với bọn họ là một tin vô cùng tốt.
"Không có, mặc dù chúng tôi là thủ mộ, nhưng tổ tiên đã có di huấn, không cho phép chúng tôi bước vào trong mộ địa, mà chúng tôi cũng không muốn vào trong, bởi vì nghe nói bên trong mộ của quốc sư bố trí rất nhiều cơ quan, hơi chút vô ý sẽ liền mất mạng, chúng tôi biết được ở đây có sơn động có thể leo lên đỉnh núi cũng là lời do tổ tiên truyền thừa lại, chỉ để đề phòng sau này có cần. Cái cửa hang này khi còn nhỏ tôi đã được bà bà dắt đi qua một lần, cho nên nhớ rõ vị trí của nó, đây là nơi mỗi đời cấm bà của tộc tôi đều phải biết."
"Lần này khiến cô phải cùng chúng tôi đi vào, không biết sống chết ra sao, chúng tôi thật không biết phải cảm ơn cô như thế nào." Lãnh Dương cảm thấy, nếu như không phải cô muốn giải trừ huyết chú của Trương Viễn Minh thì Cao Na sẽ không cần phải tiến vào trong mộ của quốc sư. Nhưng hiện tại thời gian của huyết chú và diệt thôn đều đã thay đổi, có thể bên trong mộ của quốc sư đã có phát sinh biến hóa, nếu không vào trong để tìm hiểu ngọn ngành cũng rất khó có thể xác định được họ có thể một lần nữa phong bế lại quỷ quân kia hay không, nhưng vô luận có như thế nào thì trong lòng Lãnh Dương luôn có một loại cảm giác rằng nếu không phải do bản thân mình cứ khăng khăng muốn đi thì mọi người cũng không phải đi vào bên trong mộ của quốc sư, cho nên nàng luôn có cảm giác là do mình liên lụy mọi người. Nhưng nàng lại biết rất rõ những cảm giác kia của mình chỉ là tâm lý quấy phá mà thôi, ví dụ như Diệp Hàm, nàng biết đối phương cũng giống như mình, muốn tìm hiểu tất cả sự tình thật rõ ràng, nếu không coi như vụ án này đã phá thì mọi chuyện cũng không thể minh bạch, nàng có thể lý giải được tính cách của Diệp Hàm, cô ấy cũng không phải là loại cảnh sát không có trách nhiệm.
Theo lý thuyết, hiện tại Cao Na đang có Anh Nhi Trủng, Cao Trát Lạp cũng truyền lại cho nàng phương pháp để phong bế âm binh, nàng có thể không cần dựa theo cách của mấy người bọn họ, nhưng nàng cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, liên quan đến mấy khối ngọc đang bị tạm giữ tại đồn cảnh sát Hồng Kông để làm vật chứng, nàng nhất định phải mang những khối ngọc đó về, cho nên nàng cũng chỉ có thể trợ giúp cho Lãnh Dương bọn họ, chứ không chỉ vì lời hứa trợ giúp bọn họ lúc trước, cho nên khi nghe được Lãnh Dương nói như thế, chỉ cười cười: "Lúc trước chúng tôi đã nói, các người giúp chúng tôi, chúng tôi giúp lại các người, tôi chỉ hy vọng là không có thêm một người nào nữa mất mạng, tất cả mọi thứ khôi phục lại như lúc trước. Huống hồ, chỉ khi nào vụ án này kết thúc thì các người mới có thể trả những khối ngọc kia về cho chúng tôi đúng không?"
"Đúng vậy, đến khi bản án hoàn tất, tôi sẽ xin mang tất cả những khối ngọc kia vật quy nguyên chủ*." Diệp Hàm hứa hẹn.
* Nguyên văn 物归原主: trả đồ vật về với chủ nhân.
"Tốt, vậy chúng ta đi!" Cao Na cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, nàng sợ kéo dài lâu thì lại xảy ra biến cố.
Cao Na lấy thanh chủy thủ ra, bắt đầu dọn dẹp những lùm cây, cỏ dại xung quanh người, ba người Lãnh Dương cũng hỗ trợ dọn dẹp, không bao lâu ở vách núi dựng đứng liền hiện ra một cái cửa hang đường kính không tới một mét, bốn người tiến đến cửa hang nhìn vào bên trong, trong hang một mảnh đen kịt, không biết sâu bao nhiêu. Lãnh Dương và Diệp Hàm đồng thời lấy đèn pin, mở ra chiếu vào trong hang, nhìn cái hang này thẳng đứng hướng xuống dưới, nhưng cũng không phải rất sâu, tối đa cũng chỉ khoảng 6, 7 mét, dưới đáy phía bên trái còn có một cái cửa động cao hơn một mét.
"Cái hang này nhỏ như vậy sao?" Lãnh Dương hơi kinh ngạc, nàng nghĩ cái hang này dù sao cũng là con đường mà công nhân dùng để vận chuyển vật liệu vào trong núi để xây mộ, coi như không cần quá lớn, nhưng cũng không thể nào nhỏ như vậy, bất quá Lãnh Dương nhanh nghĩ đến, khi xưa Quân Vương vì sợ những công tượng đó tiết lộ những bố cục bí mật và cơ quan bên trong mộ cho nên sau khi hoàn thành thì bọn họ liền bị chôn sống cùng với lăng mộ, về sau những công tượng này vì muốn sống sót mà vụng trộm lưu lại một cái ám đạo thông ra ngoài, chẳng lẽ cái cửa hang này chính là đường sống mà những công tượng xây mộ lưu lại?
"Tôi sẽ đi xuống trước để nhìn thử, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì mọi người hãy xuống." Diệp Hàm cố định lại dây leo núi, chuẩn bị leo xuống nhưng lại bị Lãnh Dương cản lại, Diệp Hàm kì quái nhìn Lãnh Dương, không biết tại sao Lãnh Dương lại bỗng nhiên ngăn cản cô, chẳng lẽ là không muốn cô đi xuống hang trước?
"Tôi sợ ở trong hang thông gió không tốt, người đi vào sẽ bị thiếu dưỡng khí mà chết, vân vân." Lãnh Dương móc ra từ trong túi một cây nến, nhóm lửa rồi ném vào trong hang, nếu như cây nến bị dập tắt thì nói rõ dưới đáy không có dưỡng khí, bọn họ phải chờ thêm một lúc nữa mới có thể đi vào trong.
Diệp Hàm nao nao, đạo lý này không phải cô không biết, chỉ là ngay lập tức không nghĩ tới, lại nghe được lời Lãnh Dương nói, cô không thể không trách bản thân mình quá chủ quan mà sơ ý. Cô cũng không phản bác Lãnh Dương, nghe theo ý tứ của Lãnh Dương, ngoan ngoãn chờ Lãnh Dương đốt nến, ném vào trong hang, ánh mắt nhìn theo cây nến một đường rơi xuống, cuối cùng nhìn thấy cây nến rơi xuống tới đáy động, ánh lửa yếu ớt vẫn cháy như cũ, ánh lửa lại khẽ lay động, xem ra ở trong động có dòng không khí lưu động.
"Tốt, tôi đi xuống trước, chờ khi nào tôi gọi thì mọi người theo xuống sau." Lãnh Dương lấy dây leo núi buộc ngang hông của mình, muốn đi xuống nhưng bị Diệp Hàm kéo lại, Lãnh Dương kỳ quái ngẩng đầu nhìn Diệp Hàm, "có chuyện gì vậy?" Nhưng sau khi hỏi xong nàng lại ngay lập tức hiểu ra tâm tư của Diệp Hàm, nở nụ cười, nói: "Tôi biết cô lo lắng cho tôi, bất quá không có việc gì đâu, phía dưới không có nguy hiểm, lại nói, tôi so với cô cũng không kém bao nhiêu!" Lãnh Dương càng nói thì nụ cười trên mặt lại càng thay đổi, đặc biệt làm người ta ghét. Nói xong mặc kệ Diệp Hàm trên mặt nổi lên đầy sương mù, tránh khỏi Diệp Hàm mà đi xuống hang, bỏ lại Diệp Hàm ở đây tức tối.
Tốc độ của Lãnh Dương rất nhanh, tay nắm lấy dây thừng không đến hai lần thì chân đã chạm đất, giẫm tắt nến đang cháy, bật đèn pin lên chiếu đến cửa hang, nguyên lai cái cửa hang cao một thước này thật đúng chỉ là một cái cửa hang, bước vào trong hai bước thì chính là một cái hang động rộng lớn, Lãnh Dương ngẩng đầu lên gọi bọn họ xuống, mình liền tiến vào trong hang kia, Lãnh Dương dùng đèn pin chiếu quanh cái hang này một chút, không hề có vết tích nhân công đục đẽo, hẳn là một cái hang động tự nhiên, mà cái cửa hang cao khoảng một mét này so với mặt đất ở bên trong chênh lệch khoảng hai mét, Lãnh Dương dùng đèn pin chiếu bốn phía, sau khi xác định đã an toàn thì mới nhảy xuống, nàng không nghĩ tới mặt đất phi thường trơn trượt, chân vừa chạm đất xém chút nữa đã trượt tới trước, phản xạ có điều kiện mà phát lên âm thanh kinh ngạc, dọa sợ mấy người ở phía ngoài, bọn họ vội vàng liên tục hỏi thăm: "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Hàm là người đi xuống sau Lãnh Dương, hai chân vừa chạm đất thì nghe thấy tiếng Lãnh Dương kinh hô, gấp gấp xông vào cửa hang, do hoàn toàn không biết địa hình cũng như tình huống dưới chân, chân dẫm mạnh lên khoảng không, ngay lập tức ngã xuống, vừa vặn đụng phải người vừa mới đứng dậy là Lãnh Dương, Lãnh Dương lại tiếp tục kinh hô lên một tiếng, bị Diệp Hàm đụng ngã trên mặt đất, trên người còn bị một người khác nặng nề đè lên, Lãnh Dương đau đến nghiến răng, lông mày nhíu chặt, không kịp kêu đau đã lớn tiếng hô: "Các người đừng vào đây." Nếu như lại thêm một người lỗ mãng xông đến, lại đè lên thêm một người, nàng ở phía dưới sẽ càng tệ hơn.
Hai người bên ngoài nghe được tiếng Lãnh Dương hô thì cũng không dám động nữa, "các người như thế nào rồi?" Triệu Lượng rất không yên lòng.
"Không có việc gì." Diệp Hàm ngã xuống không đau, bởi vì cô đang đè lên người Lãnh Dương, chỉ có một hồi kinh sợ, nhưng khi nghe được tiếng của Lãnh Dương thì cô cảm thấy đối phương bị mình đụng ngã cũng không nhẹ, vừa định hỏi thăm tình huống của Lãnh Dương thì lại nghe Triệu Lượng hỏi, để tránh hai người bên ngoài lo lắng, cô liền lên tiếng trả lời, ngay sau đó tranh thủ thời gian hỏi Lãnh Dương: "Cô như thế nào rồi? Không có sao chứ? Có khiến cô bị thương ở đâu không?"
***
Tác giả có lời muốn nói: Tốt, đã vào sơn động, bắt đầu hành trình mạo hiểm~
Mọi người không nên keo kiệt vung hoa a~
Hai ngày nay ta đều không có động lực để gõ chữ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.