Ngay trong thời kỳ rối loạn của triều đình Lam Vũ, giữa thanh thiên bạch nhật Dạ Quân Hi đột nhiên tới thăm khiến Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoằng không khỏi có chút ngoài ý muốn. Song, nam nhân không mời mà đến kia cũng không quan tâm tới thần sắc nghi hoặc của hai vị chủ nhân, hắn chỉ đi thẳng tới nơi ở của Thiển Ly Du. Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng thấy thế đều quay mặt nhìn nhau, nhưng chuyện giữa Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du sớm đã vượt qua mức độ mà bọn họ có thể xen vào. Cho nên hai người sửng sốt một hồi sau liền quay về phòng, không muốn quan tâm tới vị đế quân Lam Vũ bá đạo cường thế kia đến đây là vì chuyện gì.
Quen đường quen lối đi tới tiểu viện mà Thiển Ly Du độc cư, Dạ Quân Hi đột nhiên dừng bước trước cửa ngọa phòng. Trên tay cầm bức thư mà chim sơn ca gửi đến, bức thư khiến hắn vô cùng khiếp sợ, trong đôi mắt phượng thâm thúy, sắc bén hiện lên thần sắc phức tạp khó có thể nói hết, nhất thời hắn không biết có nên đẩy cửa tiến vào hay không.
Song, không lâu sau, cánh cửa ngọa phòng được đẩy ra từ bên trong, thiếu niên xinh đẹp không gì sánh được xuất hiện bên cạnh cửa, y có chút nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Đứng bên ngoài này làm gì? Từ khi nào mà đế quân bệ hạ trở nên hữu lễ như vậy, chẳng lẽ đang đợi ta thỉnh ngài tiến vào sao?” Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Thiển Ly Du cũng cảm thấy kỳ quái, sao người này lại tới đây vào ban ngày? Vốn tưởng rằng nam nhân cường thế tà mị kia sẽ lập tức trả lời một cách mỉa mai như thường lệ, song, điều vượt ra ngoài những dự liệu của Thiển Ly Du chính là, nam nhân trước mặt vẫn không nói một lời, chỉ có đôi mắt khiến kẻ khác sợ hãi rồi lại nhịn không được sa vào đó là vẫn đang không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, bên trong chứa đựng sự ngưng trọng mà trước nay chưa từng có. Dần dần, hai hàng lông mày xinh đẹp cũng cau lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Bộ dạng như vậy, chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện? Thiển Ly Du vừa dứt lời, nam nhân vẫn trầm mặc kia rốt cuộc cũng có động tác, hắn tiến lên vươn tay ôm lấy thiếu niên có vóc người nhỏ nhắn vào lòng, ôm chặt tới mức thiếu chút nữa khiến Thiển Ly Du đau nhức mà hô thành tiếng, y đang muốn giãy dụa mở miệng hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy bên tai vang lên một tiếng gọi thầm thấp, mang theo sự sủng ái và thương yêu, khiến đáy lòng y không khỏi trở nên ấm áp: “Du Nhi…”
Thiển Ly Du chỉ thoáng sửng sốt, y rất nhanh bình tĩnh lại. Đã suy nghĩ thấu đáo về tình cảm giữa hai người, lần đầu tiên y vươn tay ôm lấy tấm lưng cường kiện của nam nhân, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ việc giệt trừ Chương thị có sự cố? Hay là Như Nguyệt… Thiển Ly Du hơi nhíu mày, thầm nghĩ mong là không xảy ra đại sự gì…
Sự an ủi rất nhẹ trên lưng khiến Dạ Quân Hi sững sờ, hắn nhất thời quên mất mục đích đến, trong lòng dần sôi trào lên… Đây… Đây là lần đầu tiên người này đáp lại cái ôm của hắn! Thoáng đẩy ra thân thể đang kề sát, giơ lên gương mặt của thiếu niên, chỉ thấy hai tròng mắt tuyệt sắc vẫn đạm nhiên như trước, nhưng đã thiếu vài phần cảnh giác và gò bó, thêm một chút nhu tình cùng yêu thương. Tuy rằng rất ít ỏi, nhưng đối với một người đã chờ đợi hồi lâu như Dạ Quân Hi mà nói, cũng rất rõ ràng. Nhớ ngày ấy trong cung hắn đã nói với người này những lời biểu lộ tâm ý, ba ngày nay lúc nào cũng đắn đo người nọ đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa. Song, khi mọi chuyện xảy ra trước mắt, đường đường đế quân Lam Vũ lại cảm thấy khó tin.
“Du Nhi, ngươi thực sự đã hiểu rõ rồi sao?”
Thanh âm vốn trầm thấp dễ nghe có thể trấn an lòng người lúc này lại đang có chút run rẩy, Thiển Ly Du nhìn Dạ Quân Hi, y cũng đã quên truy vấn cử chỉ dị thường của nam nhân, trong lòng bắt đầu sinh ra vài phần áy náy… Từ khi hiểu rõ được tình cảm của chính mình đối với nam nhân, tất cả những chần chờ, do dự trước kia đều trở nên nực cười, mà đường đường là vua một nước, là vị đế vương vang danh nhất thiên hạ lại vì chính mình, lộ ra thần sắc như vậy, chỉ sợ y đã để hắn đợi quá lâu đi… Nghĩ như vậy, đôi môi xinh đẹp cong lên một tia tiếu ý sung sướng, ngay cả vệt chu sa lệ mị hoặc chúng sinh tựa như cũng được rót vào sinh mệnh, nhảy múa lên. Thiển Ly Du vốn không phải người hay ngượng ngùng, nếu đã suy nghĩ thông thấu, sẽ không tiếp tục ẩn dấu tình cảm của chính mình. Y thoáng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi nam nhân, sau đó lùi lại, dịu dàng cười tươi nhìn nam nhân đang chết đứng kia: “Hiểu rõ chuyện gì?”
Vì nụ hôn bên môi, Dạ Quân Hi sửng sốt một lát, nhìn vẻ mặt tươi cười có thể coi là bướng bỉnh của thiếu niên, trong đôi mắt phượng dần dần hiện lên vài phần u ám, Thiển Ly Du thầm kêu không tốt chưa kịp xoay người chạy trốn đã bị hắn vươn tay ôm vào trong lòng: “Du Nhi, ngươi quả thật đã giày vò trẫm không nhẹ a…”
Thiếu niên bị giam cầm không thể động đậy, khí tức phun ra bên cổ khiến y bất giác co rụt người lại, không khỏi âm thầm ảo não chính mình không nên thừa nhận nhanh như thế. Tuy rằng đã xác định được tình cảm của chính mình, nhưng đối với một vài việc, Thiển Ly Du biết y vẫn không thể thích ứng, vả lại y không biết nên giải thích thế nào với Dạ Quân Hi.
Sự co quắp của người trong lòng khiến Dạ Quân Hi dừng động tác, mắt phượng hơi hơi nheo lại… Suýt nữa hắn đã quên, sợ rằng người này vẫn không thể chịu nổi những cử chỉ quá mức thân thiết, mà hắn cũng không nỡ ép buộc người này. Nhưng chính chuyện đó khiến Dạ Quân Hi nhớ tới mục đích đến, nắm chặt bức thư trong tay, ôm lấy người trong lòng bước nhanh vào ngọa thất, vung tay lên đem cửa phòng đóng lại.
“Dạ Quân Hi…”
Thiển Ly Du nhíu mày nhẹ giọng gọi, trong lòng có chút lo lắng không biết Dạ Quân Hi muốn làm gì, y bị hắn ôm ngồi xuống nhuyễn tháp, một bức thư được đưa tới trước mặt Thiển Ly Du.
“Đây là vật gì?”. Truyện Đông Phương
Thiển Ly Du thấy đích đến không phải giường lớn thì trái tim cũng thả lỏng phân nửa, nhưng người này giữa ban ngày chạy tới đây là vì bức thư này sao? Thiển Ly Du vừa hỏi, vừa nhận lấy bức thư liếc nhìn qua. Nhưng chỉ là liếc qua, lại khiến Thiển Ly Du kinh hãi suýt chút nữa nhảy dựng lên, trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên sự hoảng loạn mà trước nay chưa từng có, ánh mắt không ngừng giao động giữa bức thư và tuấn nhan của Dạ Quân Hi: “Thứ… Thứ này từ đâu mà đến?” Ngay cả bàn tay cầm lấy bức thư đều bắt đầu run rẩy, Thiển Ly Du trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn về phía nam nhân đang ôm chính mình. Thấy thần sắc vô cùng hoảng loạn của người trong lòng, Dạ Quân Hi lập tức hiểu được sợ rằng những gì viết trong thư không phải giả tạo. Trong lòng yêu thương không ngớt vì vật nhỏ đang run rẩy toàn thân, hắn xiết chặt cánh tay đem người nọ ôm chặt vào ngực.
Những điều khiến Thiển Ly Du sợ hãi được viết trên bức thư chính là về thân thế ly kỳ của y, về việc y mang theo ký ức kiếp trước đầu thai chuyển thế tới thời không này. Không chỉ có vậy, trong thư còn nói, mèo con là ấu thú của Trào Phượng, mà Thiển Ly Du đã trở thành chủ nhân của Thánh vật Trào Phượng. Ban đầu khi đọc bức thư, Dạ Quân Hi cũng vô cùng khiếp sợ, cho nên hắn mới không đợi được tới tối đã một mình xuất cung tới Khanh phủ tìm người chứng thực. Không phải là chưa từng hoài nghi thiếu niên từng nhập cung chỉ vì trộm lấy Trào Phượng này, nhưng vất vả lắm hắn mới cùng người nọ đi đến bây giờ, vất vả lắm mới đợi được thiếu niên có tâm tư thông thấu hiểu rõ tình cảm của y đối với hắn, Dạ Quân Hi sẽ không cho phép một tia hoài nghi hủy diệt đi tình cảm mà hắn không dễ có được.
Đương kim đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi có lẽ phải kể đến là một vị đế quân lãnh khốc vô tình nhất trong lịch sử. Năm đó vì cướp đoạt đế vị, hắn từng dẫn dắt một đạo quân dũng mãnh không biết từ đâu mà đến xâm chiếm đế cung, tru sát những huynh đệ từng tranh đoạt đế vị cùng hắn, gần như đã huyết tẩy đế cung. Nhưng sợ rằng chẳng ai sẽ nghĩ đến, khi đế quân Lam Vũ lãnh tình lãnh tâm có ái nhân, trong lòng hắn quyền lực, đế vị, tất cả đều không quan trọng bằng ái nhân của hắn. Thánh vật Trào Phượng cũng tốt, Lam Vũ xưng bá đại lục cũng tốt, đều không quan trọng bằng việc được ôm lấy ái nhân ngạo thị thiên hạ. Cho nên, hắn mặc kệ Thiển Ly Du là từ đâu mà đến, y là Thất hoàng tử Diệu quốc cũng tốt, là người đứng đầu Du Nguyệt lâu cũng tốt, là người mang theo trí ức kiếp trước chuyển thế giống như trong bức thư, cũng chẳng sao. Thiển Ly Du chính là Thiển Ly Du, là người Dạ Quân Hi yêu, là người duy nhất mà cuộc đời này hắn muốn khóa chặt trong lòng… Sợ rằng, người đưa tới phong thư này cũng có mưu đồ bất chính với vật nhỏ mà hắn coi như trân bảo.
Cảm nhận được ***g ngực đang giam cầm chính mình tỏa ra ấm áp và bảo hộ, tuy rằng trong lòng Thiển Ly Du vẫn đang kinh hoảng nhưng cũng dần trấn tĩnh lại, hơi ngẩng đầu, hai tròng mắt xinh đẹp liền in vào đôi mắt phượng chứa đầy thương tiếc, đáy lòng lập tức ấm áp, nhịn không được khẽ gọi: “Dạ Quân Hi…”
“Bức thư này, không phải do ngươi sai chim sơn ca đưa vào cung sao?” Không nói chuyện khác, Dạ Quân Hi chỉ hỏi như vậy. Người trong lòng đã bị kinh sợ, hắn muốn trấn an người này, không muốn để y cảm thụ được sự khiếp sợ trong nội tâm của chính hắn.
Mệt mỏi lắc đầu, Thiển Ly Du chậm rãi sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn… Trên thế gian này, người biết y mang theo ký ức chuyển thế, chỉ có Chung Ly; biết mèo con là ấu thú của Trào Phượng, hơn nữa còn nhận định y là chủ tử cũng chỉ có Chung Ly; huấn luyện chim sơn ca trở thành tín sứ (người đưa tin) vẫn là Chung Ly. Nếu như thế thì người viết bức thư này, chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay. Nhưng vì sao Chung Ly phải làm như vậy? Còn y, có nên đem toàn bộ chuyện này nói cho Dạ Quân Hi hay không….