Ảm Dạ Ly Du

Chương 57:




Đã khá lâu, đế quân bệ hạ không triệu người thị tẩm. Thỉnh thoảng bước vào hậu cung, cũng chỉ tới Cầm Y cung thăm Thiển thục viện đang mang thai long loại. Có vài cung phi đánh bạo, tự mình nấu bổ thang (canh tẩm bổ) có tác dụng trợ giúp hùng phong (kiểu như bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực ý =))) cho nam tử, sau đó ăn mặc trang điểm lộng lẫy đưa tới ngự thư phòng, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa, đế quân bệ hạ truyền ra ý chỉ, thang chung (bát canh) có thể lưu lại, còn người thì hãy hồi cung đi. Nhất thời, tin tức Diệu quốc minh châu Thiển Như Nguyệt trở thành sủng quan (người được sủng ái nhất) được lan truyền nhanh chóng, hậu cung lập tức rối loạn không ngừng. Trong việc này, chỉ có hai vị cung phi là biết rõ nguyên do, một người là Thiển Như Nguyệt, còn người kia chính là Liên quý phi.
Đêm khuya, Thương Kình cung.
Trong tẩm cung rộng lớn, chỉ có ánh nến yếu ớt cùng với khí tức mỏng manh khó phát hiện của ảnh vệ. Tối nay, đế quân bệ hạ vẫn không triệu người thị tẩm. Mà trên thực tế, từ khi xác định được trái tim mình hướng về nơi nào, ngoại trừ Thiển Ly Du còn đang lẩn trốn kia, đối với những người khác Dạ Quân Hi đều cảm thấy không có nhiều hăng hái. Truyện Gia Đấu
Trong màn đêm tối mịt, một đám sương mù như có như không đột nhiên chui ra khỏi mặt đất. Từng chút từng chút một, đám sương mù gần như trong suốt kia dần dần tích tụ lại, càng ngày càng đậm, cho tới khi tạo thành một bóng người màu trắng, tất cả đều diễn ra trong sự tĩnh lặng của tẩm cung.
Phần chân của cái bóng đó không hề chạm đất, nó từ từ bay về phía long sàng, ánh nến dường như đã cảm nhận được điều gì, lay động không ngừng và phát ra từng tiếc lách tách rất nhỏ, cái bóng kia không để ý tới, mà chỉ lắc lư một chút, sau đó dừng lại trước tấm duy mạn bằng gấm màu đỏ sậm. Đám sương trắng tựa như không thể chạm vào kia đột nhiên biến thành thật thể – biến thành bộ dáng của một người tóc bạc mặc bạch y. Cùng lúc đó, tấm duy mạn vốn đang tối đen lại đột nhiên phát ra tia sáng bảy màu rực rỡ.
Cái bóng kia bị ánh sáng chiếu tới, cánh tay đang muốn vén duy mạn lên cũng lập tức dừng lại, sau đó toàn thân run lên, trong miệng không ngừng thì thào: “Trào phượng………..Trào phượng………..”
Khi Lâm Hứa xông vào Thương Kình cung, cuộc chiến đấu tất nhiên cũng đã kết thúc. Nhưng những gì nhìn thấy trước mắt quả thực đã vượt ra khỏi những hiểu biết của hắn, khiến gương mặt vốn bình tĩnh cẩn trọng không có quá nhiều cảm xúc của Lâm Hứa cũng nhịn không được lộ ra vẻ sửng sốt.
Mấy tên ảnh vệ mặc hắc y, khí tức đạm mạc tới mức gần như dung nhập vào mọi thứ xung quanh đang quỳ gối trước long sàng, trong vòng vây của bọn họ, là một con rối màu trắng rất kỳ quái.
Đế quân bệ hạ cao quý nhất đế quốc Lam Vũ đang dựa vào bên giường, bao phủ quanh hắn chính là vầng sáng bảy màu giống y như vầng sáng ban ngày nhìn thấy khi Thánh vật Trào phượng biến đổi.
Từ trước tới nay đế quân Lam Vũ vốn cao cao tại thượng, có khí phách của một vị quân vương quân lâm thiên hạ, ung dung trầm ổn, mà lúc này hắn đang híp mắt lại, chống lên một chân, nghiêng người dựa vào sàng đầu (đầu giường), vuốt ve khối đá kì lạ đang phát ra vầng sáng bảy màu trong tay. Đôi mắt phượng sắc bén ánh ra quầng sáng đã không còn lãnh liệt như ngày thường, trái lại có thêm vài phần nhu hòa như mộng ảo, nhưng sự uy nghi vẫn không giảm đi nửa phần, không những vậy còn thêm vài phần khí thế không thể khinh nhờn, khiến người ta sinh ra cảm giác thuần phục từ tận đáy lòng, nhịn không được muốn quỳ gối xuống dưới chân hắn.
Ngay khi mọi người đang đắm chìm trong cảnh tượng huyền ảo nghìn năm khó gặp thì khối đá kì lạ kia lại dung hợp bảy màu của quầng sáng thành những tia sáng trắng rực rỡ, hấp thu vào bên trong, một khắc sau, Dạ Quân Hi đem khối đá kia đặt vào trong lòng, đứng dậy khỏi long sàng.
“Bệ hạ………….” Lúc này Lâm Hứa mới phục hồi tinh thần lại, thu liễm cảm giác sửng sốt, cung kính hành lễ.
“Lâm Hứa, ngày mai lâm triều liền truyền chỉ xuống dưới, trẫm bị thương nhẹ, tạm thời để các vị đại thần quản lý triều chính, có chuyện gì quan trọng thì để ngươi bẩm báo cho trẫm.”
Lâm Hứa kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn Dạ Quân Hi, nhưng không phát hiện ra chỗ nào thương tích, lập tức minh bạch, khom người nói: “Vi thần tuân chỉ.” Nói xong liền vung tay lên, tất cả ảnh vệ đều biến mất không thấy tăm hơi, Lâm Hứa lại tiến tới phía trước vài bước, nhặt lên con rối màu trắng nằm trên mặt đất, cau mày – cái thứ kỳ quái này từ đâu mà đến?
Dạ Quân Hi thấy Lâm Hứa nhìn chằm chằm con rối, liền nhịn không được cong lên khóe môi, cười nhạt một tiếng. Lâm Hứa đứng bên thấy chủ tử lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy, lập tức cảm thấy sau lưng lạnh buốt, cúi đầu lui ra. Chỉ trong chốc lát tẩm cung liền khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó. Mà Dạ Quân Hi vẫn nắm Trào phượng ngồi ở bên giường, có chút hứng thú quan sát thứ đang nằm trong tay.
Tuy nói cái bóng kia không phải vật sống, hơn nữa lại vô thanh vô tức, nhưng hắn đường đường là đế quân Lam Vũ, sao có thể không phát hiện ra? Bộ dáng tóc bạc mặc bạch y kia, giống hệt như tế ti Lang Tê đang bị giám thị chặt chẽ trong dịch quán. Nhưng ngay khi hắn muốn ra tay, Trào phượng đang đặt bên gối lại tản ra ánh sáng chói mắt, chiếu vào cái bóng đó, chỉ trong chốc lát đã khiến cái bóng kia tan thành mây khói, lưu lại một con rối kỳ quặc – tách ra nhất hồn nhất phách chuyển vào một đồ vật sau đó sai khiến nó hành động theo ý thức của chính mình, di hồn thuật, là vu thuật mà theo truyền thuyết từ trăm năm trước chỉ có tế ti Lang Tê mới biết cách sử dụng.
“Đi ra.” Bỗng nhiên, đôi mắt phượng của Dạ Quân Hi lóe lên, ánh mắt nhìn về phía cẩm bị trên long sàng, lạnh lùng nói. Thứ này bò vào đây từ khi nào? Chỉ thấy trên tấm cẩm bị vốn nên bằng phẳng lúc này lại có một chỗ bị nhô lên khoảng nửa thước, Dạ Quân Hi vừa mở miệng, chỗ “nhô lên” kia dường như khẽ run rẩy một chút.
“Không ra sao?” Nhíu mày, Dạ Quân Hi vung tay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xốc lên cẩm bị trên long sàng, thứ kia còn chưa kịp chạy trốn, liền đã bị Dạ Quân Hi nắm lấy chiếc đuôi màu xanh nhạt mềm mại, kéo ra ổ chăn, treo ở giữa không trung.
“Grừ!!!” Một tiếng gào rất có khí thế được phát ra từ miệng sinh vật kia, nhưng bởi vì thân hình quá nhỏ cho nên cũng không có chút uy hiếp. Dạ Quân Hi cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm sinh vật đang nắm trong tay, hai hàng mi nhăn lại: “Mèo?”
Sinh vật mà hắn đang nắm trong tay toàn thân được bao phủ bằng lớp lông mềm mại màu xanh nhạt, có một chiếc đuôi rất dài, hình dáng giống như một con mèo. Nhưng điều kỳ quái chính là, sinh vật này lại có hai chiếc răng nanh sắc bén, nó đang không ngừng giãy dụa trong tay hắn, miệng phát ra vài tiếng gầm nhẹ tựa như uy hiếp.
Dạ Quân Hi nheo lại mắt phượng chăm chú quan sát “con mèo” có lai lịch bất minh này, rồi đột nhiên cảm thấy nó có chút quen mắt, giơ lên Trào Phượng trong tay – trời ạ!
“Grừ!” Nhân lúc Dạ Quân Hi còn đang ngạc nhiên không chú ý, “con mèo” kia gầm nhẹ một tiếng rồi đột nhiên nhảy ra khỏi bàn tay đang giam cầm nó, rúc vào một góc của long sàng, nheo lại đôi mắt tựa như đồng linh kia “trừng” Dạ Quân Hi. (đồng linh theo anh qt thì là chuông đồng, mà ta không hiểu sao lại so sánh mắt với chuông đồng, cho nên để nguyên vậy)
Đã qua nửa đêm, trong tẩm cung của đế quân cao quý nhất Lam Vũ đế cung, một người một “mèo” ngồi trên long sàng bốn mắt nhìn nhau. Ánh nến lay động, chiếu ra những hình ảnh ký quái mà lại hài hòa.
Cùng lúc đó, tại dịch quán nơi chuyên dùng để tiếp đãi sứ thần các nước của đế quốc Lam Vũ, trong tiểu viện lúc này chỉ còn ba vị tế ti Lang Tê ở lại. Đêm khuya, tiểu viện vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức tựa như nơi này hoàn toàn không có bóng người.
Trong một gian sương phòng, ánh nến vẫn chập chờn, ba vị tế ti Lang Tê đều đang ngồi xếp bằng trên tháp thượng. Người ngồi cao nhất hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng da mặt hồng hào), mái tóc bạc tinh khiết cùng với dung nhan như một thiếu niên kia tạo thành sự đối lập có chút quỷ dị. Hai người ngồi phía dưới nam tử là hai nữ tử trung niên, mái tóc đã hoa râm hiển lộ một chút già dặn.
Bỗng nhiên, nam tử kia mở ra hai tròng mắt, vô cùng kích động hô to một tiếng: “Thánh vật đã thức tỉnh!” Vừa mới dứt lời liền đã ho khan tới tê tâm liệt phế sau đó phun ra một ngụm máu tươi đỏ sậm, ô uế vạt áo màu tuyết trắng.
Hai nữ tử kia nghe vậy lập tức mở mắt, hai người nửa là kích động nửa là hoảng sợ nói: “Đại nhân.”
“Thánh vật……Thức tỉnh rồi.” Nam tử kia tựa như không ý thức được chính mình vừa ho ra máu, tựa như không nghe được tiếng gọi của hai người kia, vẫn lẩm bẩm không ngừng, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó tin, “Sao có thể…………Vì sao Thánh vật lại vô cớ thức tỉnh…………”
“Thánh vật vô cớ thức tỉnh? Chuyện này có liên quan tới đế quân Lam Vũ sao?” Trong phòng vang lên giọng nói của người thứ tư, cũng chính là một thanh niên cao gầy vẫn ngồi ở trong bóng tối. Thấy ba vị tế ti tác pháp (thi thuật, làm phép) xong, mới từ chỗ tối hiện thân.
“Chúng thần ra mắt Tam hoàng tử điện hạ.” Hai vị tế ti nữ bước xuống tháp thượng hành lễ, còn nam tử kia vẫn đang xuất thần, lắp bắp nói: “Thánh vật, sao có thể chấp nhận người nọ là chủ tử!”
Thanh niên cao gầy đứng trong phòng chính là Tam hoàng tử Mặc Sĩ Minh của đế quốc Lang Tê, cũng chính là thần y Minh mà Thiển Ly Du quen biết….
———————————————————-
Có lẽ Trào phượng sau khi biến đổi sẽ trông như thế này chăng
(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​lc6b0u-ly.jpg​)
(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​lc6b0u-ly1.jpg​)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.