All You Need Is Kill

Chương 0.1: Lời tác giả




Dịch giả: Maththunder
Tôi thích trò chơi điện tử. Tôi đã chơi chúng kể từ khi tôi còn là thằng nhóc thò lò mũi xanh. Tôi chơi chúng dọc theo quá trình trưởng thành của bản thân. Nhưng kể cả sau khi đã thắng hàng tá game ở mức độ khó nhất, tôi không bao giờ xúc động đến mức nhảy lên ăn mừng. Tôi không bao giờ cười, khóc hay nhảy cẫng lên và dơ tay hình chữ V. Cơn phấn khích của tôi trôi lềnh bềnh như đá lạnh rơi xuống hồ, xoay tròn đâu đó sâu bên trong tôi.
Có lẽ đó chỉ là phản ứng mà tôi nhìn từ bên ngoài. Tôi đứng ở trên cao nhìn xuống và nói, “Sau bao nhiêu thời gian bỏ ra cho trò đó, tất nhiên mình phải thắng rồi.” Tôi nhìn thấy bản thân mình với nụ cười đểu cáng trên mặt –– một nụ cười kỳ cựu chỉ dành cho những người được họ coi trọng.
Kết cục không bao giờ thay đổi. Cụ già làng chả thể nói gì hay ho hơn những lời cũ rích mà ông ấy suốt ngày dùng. “Làm tốt lắm, XXXX. Ta chưa từng nghi ngờ về dòng máu anh hùng chảy trong huyết quản của con.” Chà trò đùa hay đấy, ông già. Chẳng có một giọt máu anh hùng nào trong người tôi đâu, nên cứ khen tôi đi. Tôi chỉ là một gã bình thường, và tự hào về điều đó. Tôi ở đây bởi vì tôi bỏ thời gian cho nó. Bằng chứng rõ ràng nhất là vết phồng rộp trên tay. Chả liên quan gì tới sự ngẫu nhiên, vận may hay sự kích hoạt năng lượng Wonder Twin của tôi. Tôi khởi động lại trò chơi cả trăm lần cho tới khi chiêu thức đặc biệt của tôi cuối cùng cũng trở nên hoàn hảo. Chiến thắng là điều tất nhiên thôi. Nên làm ơn, đừng nói mấy thứ nhảm nhí về anh hùng nữa.
Chuyện ấy bỗng dưng nảy ra trong đầu tôi khi tôi đang viết. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người, cuốn tiểu thuyết này sẽ không bao giờ được ra lò. Đây là một câu chuyện đen tối, với những nhân vật chết liên tục, nhưng tôi vẫn vui vì chuyện đó.
Tôi muốn cảm ơn Yoshitoshi Abe vì đã miêu tả thật hoàn mỹ thế giới của cuốn tiểu thuyết trong những bức tranh minh họa của mình; tổng biên tập của tôi, Miyuki Matsumoto, người đã mang đến sự giúp đỡ tuyệt vời hơn mức cần thiết cho quyển sách; Sau đó là Takeshi Yamazaki của Glow vì bản thiết kế ấn tượng; Jun Masuda và những người bạn tuyệt vời của mình vì đã hỗ trợ kiểm tra tất cả những thứ về quân sự; và cuối cùng là Chōhei Kambayashi vì những lời góp ý sáng suốt. Ồ, Tí thì quên mất. Cảm ơn tất cả những cô bé và cậu bé ngoan ngoài kia đã gửi cho tôi mấy băng đạn đen thui nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.