Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 64.1: Chỉ hôn (Phần 1)




Phần 1: Tiến cung
Trong phòng, một người ra chủ ý, những người khác gật đầu tán đồng, bắt đầu phát biểu quan điểm.
"Nữ nhân một khi đã yêu nam nhân, liền không có lập trường, muốn nàng ta chết thì nàng ta sẽ chết, còn muốn nàng ta sống thì nàng ta sẽ sống"
"Đúng vậy, nếu đến lúc đó, Mộ Dung công tử không cần nàng ta, nàng ta nhất định sống không bằng chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt"
Bảy miệng tám lời, khiến cho thần sắc của Mộ Dung Dịch sáng hẳn lên, không tự chủ được mà động tâm. 
Nghĩ đến, nếu hắn khiến Thượng Quan Vãn Thanh yêu hắn, sau đó nhục nhã nàng ta, khiến nữ nhân kia muốn chết không được muốn sống cũng không xong. 
Giờ đây chỉ cần tưởng tượng thôi hắn cũng cảm thấy giải hận phần nào. 
Như vậy … cho dù hắn đối với nàng ta động thủ, ai dám ngăn cản, nam nhân đeo mặt nạ kia còn có cớ gì mà động thủ với hắn.
"Ừ, chủ ý này không tồi"
Mộ Dung Dịch gật đầu, gương mặt lập tức có tinh thần, tâm tư lập tức buông lỏng, cùng mấy người bằng hữu cười đùa nói chuyện phiếm, náo loạn nửa ngày.
Thượng Quan phủ.
Ngày thành thân của Thượng Quan Lãnh Tâm đã định xong, nông lịch hai mươi lăm tháng mười, chỉ còn có tám ngày nữa là đã gả đi. 
Lão thái thái đối với hôn sự của cô cháu gái này rất thờ ơ, giống như không biết, từ đầu tới đuôi không có tỏ vẻ gì. Nhưng lại đối với Thượng Quan Liên Tinh là thương tiếc có thừa, tựa như đau xót khi nhìn nàng ta đi lấy chồng xa, đưa tới không lễ vật.
Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ nghị luận ầm ĩ, chuyện này tự nhiên cũng truyền vào trong lỗ tai mẹ con Tam di nương ở Mai viện, Thượng Quan Lãnh Tâm nhịn không được, tức giận, ngậm ngùi khóc. 
Tam di nương thấy nữ nhi của mình sầu khổ, liền khuyên:
"Lão thái thái luôn luôn như thế, con cần gì phải buồn lòng" 
"Từ trước đến giờ, bà ta có bao giờ ngó ngàng tới mẹ con chúng ta đâu. May mắn là chúng ta còn có đại tiểu thư, nàng ấy thương tiếc người làm muội tử như con nên mới dám đứng lên chống lại lão thái thái" 
"Cũng nhờ nàng ấy mà con mới có của hồi môn đầy đủ như một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá. Con hãy an tâm mà xuất giá đi, đồ cưới nhiều thế này, đem qua bên đó cũng không có ai dám lên tiếng nhục nhã con" 
"Nếu con có tâm, chỉ cần thỉnh thoảng về thăm mẫu thân cùng đại tỷ của con là được... còn... nếu không có phần tâm tư kia, vậy không cần quay trở lại đây làm gì" 
"Bây giờ con đã xuất giá, sau này rồi sẽ trở thành mẫu thân, con hãy sống mà hưởng phúc, cần gì tức vì chuyện không đâu"
Tam di nương hết lời khuyên giải an ủi nữ nhi của mình, Thượng Quan Lãnh Tâm liền bình tĩnh lại, từ dạo đó liền ở trong Mai viện an tâm chờ gả.
Ngày hai mươi hai tháng mười, là ngày Hoàng Thượng vì nhị vị hoàng tử mà tuyển chọn phi, trước đêm hôm đó, lão thái thái truyền Thượng Quan Liên Tinh qua, cẩn thận chỉ dạy.
Lão thái thái đối với Thượng Quan Liên Tinh là ký thác kỳ vọng cực cao, thậm chí vượt xa sự mong đợi của bà ta đối với Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư.
Nói thật ra, Thượng Quan gia có ba nữ hài tử chưa gả chuẩn bị tham gia phi yến đã là rất vinh hạnh rồi. 
Thượng Quan Liên Tinh trừ bỏ thân phận thấp kém ra, những cái khác cũng không thua gì so với Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư. 
Ngược lại, tài cầm, kỳ, thi, họa của Thượng Quan Liên Tinh hơn hẳn hai người kia một bậc, đây cũng chính là nguyên nhân mà lão thái thái đặt tất cả kỳ vọng vào nàng ta.
Ngọc Trà Hiên. 
Trời đã gần khuya, Vãn Thanh chơi đùa cùng bé trong chốc lát, liền kêu bé về phòng nghỉ ngơi. 
Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi thì sốt ruột bàn luận trong khi đứng chờ Vãn Thanh chơi với bé cho đến khi hai mẹ con về phòng ngủ bọn họ vẫn còn bàn luận hăng say. 
Bọn họ đã bàn luận cả buổi, về việc tiểu thư nên mặc y phục gì? Phải chải kiểu tóc gì? Phải dùng trang sức nào mới tôn hết lên vẻ đẹp của nàng. 
Bọn họ không muốn tiểu thư của mình thua kém bất cứ ai tham gia phi yến lần này, đặc biệt là vị Tứ tiểu thư kia.
Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, đang nửa nằm nửa ngồi dựa ở trên giường đọc sách, nhưng nàng không thể chú tâm đọc sách được, vì tai luôn nghe được tiếng nghị luận sôi nổi râm ran bên ngoài. 
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được mở miệng hỏi:
"Mấy em đang làm gì đó?"
Ba người nghe tiếng của nàng, liền chạy vội vào, Hồi Tuyết cười tươi, mở miệng trả lời: 
"Tiểu thư, chúng em đang bàn về y phục mà ngày mai người phải mặc để tham gia phi yến"
"Ngày mai?" 
"Tiến cung sao?" 
"Haizz, ta chỉ là đi theo bồi Thượng Quan Liên Tinh thôi. Nhớ, y phục phải hợp với người đến tham dự, không thể để khách lấn át chủ được" 
"Mấy em không cần chăm chút cầu kỳ làm gì, chỉ cần đơn giản thanh lịch là được, không cần lao tâm khổ tứ vì chuyện không đâu này. Mấy em mà để ta mặc cái loại y phục như con chim khổng tước, màu sắc sặc sỡ, tiểu thư của các em mặc vào cũng không thoải mái"
Vãn Thanh cười phân phó, nàng thật tình không chịu nỗi những bộ y phục rực rỡ cầu kỳ, lại càng không thích đeo mấy loại trang sức xa hoa xinh đẹp, tất cả cứ đơn giản thoải mái là được.
Hồi Tuyết đương nhiên biết rõ tính cách của chủ tử nhà mình, cung kính gật đầu: 
"Tiểu thư yên tâm đi, em biết mà"
"Tiểu thư đừng lo lắng, tụi em nhất định sẽ khiến tiểu thư hài lòng"
Hỉ nhi cười hì hì mở miệng, từ khi phục vụ cho Vãn Thanh, nàng cùng Phúc nhi gan lớn hơn nhiều, biết, chỉ cần bản tính không mưu mô xảo quyệt, tiểu thư sẽ rất dịu dàng.
Vãn Thanh cười nhìn các nàng, vẫy tay, nói: 
"Được rồi, mấy em muốn làm gì thì làm, ta đi ngủ đây"
"Dạ" 
Vãn Thanh nằm xuống nghỉ ngơi, ba người liền ra bên ngoài thương lượng tiếp, chẳng qua lúc này dùng âm thanh nhỏ hơn để nói.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, bên trong Trúc viện phát ra tiếng động ầm ỹ vang khắp phủ đệ.
Tứ di nương mang theo rất nhiều nha hoàn bà tử đến phòng Thượng Quan Liên Tinh lôi nàng ta dậy, bắt đầu trang điểm.
Thượng Quan Liên Tinh bởi vì đêm qua rất hưng phấn, ngủ không được, thổn thức mãi cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ. 
Lúc này, nàng ta đang chìm vào giấc ngủ sâu thì cố tình lại bị mẫu thân giằng co ngồi dậy, mắt nhắm nghiền không mở lên nổi, mở miệng cầu xin: 
"Mẫu thân, buồn ngủ quá đi à, mẹ hãy để con ngủ tiếp một lát nữa đi"
"Tinh nhi, nữ nhi ngoan, đừng ngủ nữa" 
"Ngày hôm nay con hãy cố gắng chịu khổ một ngày đi, bắt đầu từ ngày mai con sẽ bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng rồi, mẫu thân cũng dính thơm lây" 
"Nếu con thật sự được thái tử hay nhị hoàng tử nhìn trúng, mẫu thân có thể thăng thành bình thê đó"
Tứ di nương vừa nghĩ, trong lòng liền cao hứng. Hơn nữa, càng nhìn nữ nhi của mình càng thuận mắt, toàn bộ tâm tư đều cho rằng, nữ nhi của mình nhất định sẽ được chọn, bà ta cũng sẽ được hưởng phúc lây.
Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Liên Tinh không cò kè mặc cả nữa, mặc cho mẫu thân mình muốn làm gì thì làm, giờ này bên trong Trúc viện ai ai cũng bận rộn.
Nhưng Ngọc Trà Hiên lại tương phản với bên Trúc viện, Vãn Thanh ngủ thẳng cho đến khi trời sáng rõ mới tỉnh. 
Nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, ngồi dậy, thần sắc rất có tinh thần, đang chuẩn bị gọi người vào thì Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi vọt nhanh vào, nóng lòng mở miệng: 
"Tiểu thư, người nhanh lên một chút, người trong cung đã phái xe ngựa tới đón người cùng Tứ tiểu thư tiến cung rồi kìa"
"Sớm như vậy sao?"
Vãn Thanh kinh ngạc nhíu mày, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi nhanh chóng đi tới, kéo nàng đứng lên, nhanh tay mặc y phục đã chuẩn bị từ tối hôm qua cho nàng, sau đó vệ sinh cá nhân cho nàng.
Trong phòng đang bận tối mắt tối mũi, thì bên ngoài còn thêm một tiểu nha hoàn thúc giục liên hồi:
"Tiểu thư, Tứ tiểu thư đang ngồi chờ ở trên xe ngựa, chủ tử mong tiểu thư nhanh chút đi ra ngoài "
Hồi Tuyết lôi kéo Vãn Thanh ngồi trước gương trang điểm, đáp lời: 
"Biết rồi, trở về nói với tứ tiểu thư một tiếng, chủ tử của chúng ta sẽ lập tức tới ngay"
Vãn Thanh buồn cười nhìn mấy nha đầu đang bận bịu bên cạnh mình, lên tiếng nói: 
"Gấp cái gì, nàng ta không muốn chờ thì cứ một mình đi trước đi, ta đỡ phải nhìn gương mặt phát ói đó"
Kỳ thực nàng căn bản chẳng muốn đi, trong lòng có chút bất an, nàng sợ suy đoán của mình sẽ thành hiện thực. 
Phi yến lần này, hoàng thượng nhất định sẽ hạ chỉ ép nàng gả cho thế tử Hán Thành Vương Phủ Hạ Hầu Mặc Viêm.
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết liền hét lên: 
"Tiểu thư, người nghĩ gì thế? Coi như là tiến cung đi xem náo nhiệt đi, em cũng muốn tiến cung nhìn xem cho biết. Ngày hôm nay nhất định rất náo nhiệt nha, em đây đã lớn từng này, mà còn chưa từng xem qua hoàng cung đâu?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư hãy Hồi Tuyết tỷ tỷ đi theo đi, để tỷ ấy trở về còn kể cho tụi em nghe nữa"
Hỉ nhi vừa nói vừa chải đầu cho Vãn Thanh, rất nhanh, liền hoàn thành búi tóc phượng hoàng, đêm qua cả ba người trải qua thương nghị lấy trâm cài tóc màu bạc được khảm Trân Châu, lung lay sinh động, vô hạn phong tình. 
Y phục là chiếc váy dài màu trắng, chiếc váy dài này từ eo nhỏ đi xuống, còn tăng thêm một tầng lụa mỏng màu tím, tuy rằng đơn giản, nhưng lại đặc biệt nhìn rất mộng ảo. 
Hơn nữa, còn thêm một chiếc áo khoác ngoài màu xanh da trời, quả nhiên là thanh nhã bức người, uyển chuyển hàm xúc tựa như tiên nữ giáng trần, mỗi bước đi là mỗi bước động lòng người.
Vãn Thanh vừa mặc xong y phục, ba người kìm lòng không đặng mà than một tiếng: 
"Tiểu thư thật xinh đẹp quá"
"Được rồi, ta đói bụng, đi ăn một chút gì đi"
Vãn Thanh mở miệng đề nghị, nàng đối với y phục cùng trang sức không quá coi trọng, dù sao mặc thoải mái là được, ngủ cả đêm bụng đã đói rã ra rồi, hơi đâu mà lo đẹp hay không đẹp. 
Giờ đây, cái bụng là trên hết.
Hồi Tuyết nghe xong lời nàng nói, mặc biến sắc, mở miệng nói: 
"Tiểu thư, thời gian không còn kịp nữa rồi, còn ăn cái gì nữa, đi thôi"
Nói xong, liền kéo Vãn Thanh đi, Hỉ nhi cũng hùa theo cùng kéo nàng ra ngoài, một trái một phải cùng nhau lôi kéo nàng hướng ngoài cửa Ngọc Trà Hiên mà đi.
Vãn Thanh vừa đi vừa nói: 
"Hai người các ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu thư, vào trong cung rồi hãy ăn đi, tuy rằng chỉ là phi yến, nhưng nhất định là sẽ có chút điểm tâm mà, nên tiểu thư sẽ không bị đói đâu. Hiện tại trước nhịn một chút đi, thời gian không còn kịp nữa rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.