Cái chết của Nhan Gia Ninh dây dưa đến một đám người, Trương Gia Ninh đã cảm thấy đó cũng không phải đơn giản là giúp quỷ giải oan, chạy vào chủ đề này không khỏi chạy quá đà rồi, dù sao cậu cũng không muốn chọc tới những kẻ làm bất động sản và làm quan, hay nói cách khác là cậu chọc không nổi, nói không chừng chưa giúp người ta giải oan, bản thân mình đã chết không rõ ràng, nhưng lời Diêu Mạnh Đạt cũng cho cậu một liều thuốc trợ tim mạnh, lão nói khá rõ cho Trương Úc Giai: mặc dù tôi thu hồn phách của cô ấy, nhưng lại không thu oán khí, đơn giản là chấp niệm của quỷ chết bám lên oán khí, mà không phải bám vào hồn phách, đến lúc đó chỉ cần Trương Úc Giai từ bỏ, những oán khí này sẽ nguyền rủa cả đời, khiến cậu chết không được siêu sinh.
Trương Úc Giai không thể nhịn được nữa, tay cầm tư liệu của Nhan Văn Lương vo viên lại, sau đó lập tức đứng dậy trách mắng: “Mẹ nó, ai muốn tra thì tra, trên thế giới này người chết không rõ ràng rất nhiều, cũng không thiếu mình cô ta, ông đây hết sức rồi, muốn chém giết muốn róc thịt ai thì tùy.”
Trương Úc Giai nói xong cũng phóng ra ngoài, ngay cả khi Dương Vân muốn lái xe đưa cậu về cũng không được, hùng hùng hổ hổ một mạch chạy đến đường lớn, ven đường tình nhân người ta quan hệ cũng cản trở, trước sau vòng chừng mười phút đồng hồ, thật vất vả tìm được một viên đá nhỏ ném về phía hai người như si như say kia, kết quả không biết là hai người kia quá chuyên chú hay gì đó, người ta căn bản không thèm để ý, tiếp tục bộ dạng cố sống cố chết chỉ mong sao được làm ngay tại chỗ, như thế Trương Úc Giai càng thêm tức giận, cậu cảm giác ông trời đang cố ý châm chọc cậu, biết cậu đời này bị quỷ quấn thân không có hi vọng, cũng không thể trêu tức cậu như vậy.
Đang căm giận ông trời bất công, đột nhiên lại nhìn thấy một người hát rong ở cầu vượt, cho nên không chút nghĩ ngợi đá bát đựng tiền của người ta, sau đó nhanh chân bỏ chạy, mặc cho người phía sau mắng khó nghe thế nào, dù sao cậu đang dang chân chạy như điên, trong lúc nhất thời tiếng gió gào thét bên tai, khi dừng lại đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân không còn chút sức lực nào, như thế, cậu lại như thở ra một hơi, bực bội trong lòng cũng phun ra, cho nên Trương Úc Giai cười khổ đánh giá bản thân: “Chẳng trách người ta nói là thụ, bị đánh mắng mới thoải mái.”
Lúc này, cậu phát hiện có hai tên nát rượu nằm ở trên đường lớn nói chuyện, hơn nữa nói chuyện câu trước không ăn nhập câu sau vậy mà đối phương lại có thể nghe hiểu, cho nên Trương Úc Giai không khỏi nghĩ đến mượn rượu giải sầu, ít nhất tối nay có thể tạm thời không nghĩ những chuyện này, nghĩ như vậy, cậu vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có một quán cơm và một quán nướng, trời rất nóng vì muốn mát mẻ một chút, cậu liền đi đến cửa hàng gần nhất trên viết quán cơm điều hòa.
Tiệm cơm không phải rất sạch sẽ, cây nướng và đũa một lần đều bị ném trên đất, nhưng người lại cực kỳ đông, căn bản không có chỗ trống, Trương Úc Giai thật vất vả tìm được một chỗ trống trong góc ngồi xuống.
Giúp cậu gọi đồ ăn là một cô bé, bộ dạng làm người ta vui vẻ, hai con mắt một lớn một nhỏ rõ ràng, nhưng nói chuyện rất trôi chảy, mở miệng một tiếng kêu anh đẹp trai, sau cùng thấy Trương Úc Giai chọn một bình rượu trắng và hai món, cô còn tặng một bịch đậu phộng, thậm chí ngay cả đũa cũng lấy giúp cậu, như thế Trương Úc Giai chưa từng được người khác đối xử quá tốt, thoáng cái xúc động, nghĩ nếu lúc trước tên quỷ Trương Úc Lê kia không tìm tới cậu, cậu nhất định sẽ suy nghĩ việc xin điện thoại của cô bé này, dù sao kiểu phụ nữ vừa cần cù vừa săn sóc này chính là người vợ lý tưởng trong lòng Trương Úc Giai.
Sau khi mơ mộng hão huyền một hồi về cô vợ nhỏ, cậu đã cảm thấy có chút say, bởi vì trong đầu mỗi lần cô vợ nhỏ quay đầu lại đều là một đôi mắt to xanh thẳm, sau đó gương mặt cũng thay đổi, vốn nghĩ đến gương mặt tươi cười, kết quả lại là ánh mắt đột nhiên lạnh như băng như sương kia, tiếp theo gương mặt kia liền biến thành Trương Úc Lê, một luồng sát ý khát máu làm Trương Úc Giai sợ đến giật mình tỉnh lại, nhìn lại bình rượu đã vơi đi hai phần ba, nhưng cậu động động tay chân, vẫn không có cảm giác bay bay, ánh mắt cũng vẫn tốt, chỉ là đầu óc lộn xộn, cho nên cậu lại rót chén thứ ba.
Phải nói buôn bán của quán cơm nhỏ này cực kỳ tốt, hơn nữa cậu cảm thấy những người ở đây phần lớn đều là khách quen, bởi vì lúc đi vào cũng sẽ chào hỏi cô nàng kia, thậm chí có người còn động chạm đùa giỡn cô, như thế Trương Úc Giai cảm thấy nếu ai lấy cô nhóc nhiệt tình hiếu khách kia về nhà, quan hệ láng giềng của gia đình nhất định sẽ được xử lý thành thạo, giảm được bao nhiêu tâm tư a.
Ban đầu sau khi chén thứ hai xuống bụng, cậu đã định hỏi lại cô bé kia bịch đậu phộng thêm, nghĩ đến hai món ăn cậu chọn mà không đụng đến, chỉ ăn mấy hạt đậu phộng, nhưng phần thứ hai cậu cũng ngại không hỏi, cho nên trực tiếp bỏ tiền mua, nhưng là đợi hồi lâu chỉ là thấy cô bé kia nói chuyện với vị khách bên cạnh bàn cậu, mắt thấy đã uống hết phân nửa chén thứ ba, Trương Úc Giai cuối cùng nhịn không được định kêu lên, đột nhiên phát hiện một việc…
Cô nhóc này chẳng những mắt một bên to một bên nhỏ, lỗ tai cũng không đều, một bên giống như là lỗ tai người lớn, bên kia rõ ràng nhỏ hơn một nửa, mà hai cái tay đưa thực đơn a, một bên ngăm đen, một bên thì trắng như trẻ sơ sinh…
Chẳng lẽ lúc mới tiến vào không nhìn ra khác biệt lớn như vậy? Trương Úc Giai không khỏi nổi lên nghi ngờ, nhưng người say rượu giống như nằm mơ, nhìn thấy cái gì cũng không phát hiện ra kỳ lạ, hơn nữa đầu óc cũng không tốt, dễ dàng lạc đề, vừa rồi muốn làm gì đã quên mất không còn một mống, cho nên sau khi nhấp một ngụm, cậu mới đột nhiên phát hiện mình là muốn gọi thêm một phần đậu phộng.
Nhưng còn chưa mở miệng, một phần đậu phộng đưa đến trước mặt của cậu, mà theo bàn tay nhỏ bé bưng khay kia nhìn lên, trước mắt cậu đúng là cô bé gọi món kia, giờ phút này thu hút ánh mắt cậu không phải là hai mắt to nhỏ không đều của cô, mà là cái miệng cười ngoác đến mang tai, ngay cả răng khôn cũng nhìn rõ ràng, đôi môi kia lại đỏ khiếp người, điều này làm Trương Úc Giai đột nhiên nhớ tới mụ chủ khách sạn ngày đó, trong đầu mụ chủ kia đột nhiên nhào về phía cậu, trong mơ màng Trương Úc Giai bị dọa sợ đến đột nhiên tỉnh lại, lúc này lập tức muốn đứng dậy tiền trả, nhưng khi đứng dậy chân không cẩn thận đụng phải cái bàn, làn bát đĩa trên bàn chấn động, ít nhiều cũng rơi chút ít, Trương Úc Giai đang muốn xin lỗi, lại thấy người đối diện với cậu thế nhưng không có lỗ tai, nhìn kỹ ven lỗ tai kia còn có máu chảy đến cổ, hiển nhiên lỗ tai này là vừa mới bị cắt đi, gã không đau sao?
Trương Úc Giai cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn snag bên cạnh, này lại đột nhiên phát hiện cụ già và đứa nhỏ vừa mới ngồi xuống bên cạnh có chỗ nào là người bình thường, cụ già kia mặc quần áo người chết 笀, sau não còn có một cái hốc to bằng nắm tay tràn ra não tương, có lẽ là bởi vì thời gian dài, máu cũng dính trên tóc của lão, kết thành bánh, ngay cả não tương vốn là màu trắng cũng bị nhiễm vết máu đỏ thẫm, mà lão lại hồn nhiên không phát hiện ra đưa lưng về phía Trương Úc Giai, cầm cái muỗng đút cho đứa bé ăn, bộ ngực của nó cũng đã thối rữa, mỗi một lần ăn vào đều chảy ra, nhưng ông lão vẫn không ngừng đút cho nó…
Trương Úc Giai nhìn mà cả người nổi da gà, một trận gió lạnh thổi qua, cậu chợt giật mình, giờ phút này Trương Úc Giai đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu vừa vào đường quỷ, nhưng thừa dịp đám quỷ này không chú ý, lập tức chạy trước rồi hãy nói.
Cho nên cậu móc trong túi ra hai trăm đồng đặt lên bàn, nhân tiện nói một câu không cần thối, sau đó chuẩn bị xông ra, nhưng mà cửa đâu rồi?
Cửa lớn biến mất trong chớp mắt, còn lại chỉ có bức tường trắng lâu năm hơn hai mét chắn phía trước, cũng là có vô số cái bóng tràn vào bên trong tường, sau khi đi vào thì biến thành hình người, đều là các loại tồn tại bi thảm, điều này khiến Trương Úc Giai gấp đến toàn thân mồ hôi lạnh, mắt bắt được một thang lầu trong tầm tay, cậu cũng không muốn đi lên, nhưng là nơi này ‘Người’ càng lúc càng nhiều, mắt thấy sẽ phải cùng nhau chen chúc trên cái thang kia, Trương Úc Giai vạn bất đắc dĩ một chân sải bước lên thang lầu, sau đó treo lên trên.
Trương Úc Giai đi chưa tới hai bước đã đến lầu hai, giống như thang lầu kia chạy bằng điện, nhanh vô cùng, nhưng lầu hai không rộng hơn trong tưởng tượng là mấy, giờ phút này chỉ có một cái phòng vệ sinh kiểu của gia đình nghèo là rộng, quan trọng nhất là ngay cả cửa sổ cũng không có, cứ như thế Trương Úc Giai vừa lên lầu ba, lầu ba càng không theo thói thường, sau cánh cửa chỉ có một không gian lớn như vậy để quét dọn, lại càng không cần nói cửa sổ, sau đó cậu lại lên lầu bốn…
Khi Trương Úc Giai leo lên lầu sáu, cậu đột nhiên nhớ tới, lúc mình nhìn thấy chỉ là một tiệm cơm nhỏ tạm bợ, sao lại có lầu sáu ? !
Nguy rồi, Trương Úc Giai quát to một tiếng không ổn, lập tức định quay đầu lại, nhưng nơi cậu đi qua đều ngập nước đen thui, nơi bị ngập đừng nói là người, ngay cả bậc thang cũng không nhìn thấy, trong nước lại có rất nhiều vật thể không rõ đang không ngừng trèo lên rơi xuống, những con đỉa và côn trùng không cánh bắt đầu bò lên tường.
Trương Úc Giai nhìn mà muốn ói, trong lòng biết mình không có đường lui, cậu định cắn đầu lưỡi, sau đó tích một ngụm máu ở đầu lưỡi, nhưng mấu chốt là cậu không biết phun ở đâu, bởi vì ngay cả một đối tượng xác thực cũng không có.
Trong lúc cậu do dự, nước kia đã tràn qua đế giày, làm vài con đỉa bò lên chân cậu, cậu sợ đến mức bật người quăng giày, sau đó lại chạy lên căn lầu vô tận. Đam Mỹ Sắc
Thật ra thì, Trương Úc Giai không nghĩ tới, nếu như thang lầu này thật sự không có tận cùng thì cũng không tệ lắm, lúc đầu cậu có thể luôn chạy lên, ít nhất coi như một đường lui không tồi, nhưng hết lần này tới lần khác trước mắt có thêm một đường tường, thang lầu lại ngừng trước đường tường, nước bẩn kia trong chớp mắt đến dưới lòng bàn chân, vô số đỉa và côn trùng từtrong nước bò lên, từng con dính lên chân Trương Úc Giai , thậm chí chui vào lỗ dây giày bò xuống dưới chân.
Trương Úc Giai điên cuồng rồi, hai chân trèo lên tường bên cạnh thang lầu, nhưng hai bên tường toàn là rêu xanh cực kỳ trơn, cậu chưa bò lên được một tắc đã tuột xuống, lần thứ hai chống đỡ trong nước này thì phát hiện nước này quá lạh, lạnh đến mức cậu cảm giác hai chân không phải của mình.
Lúc này, Trương Úc Giai đột nhiên phát hiện có cái gì ngọ nguậy trên bụng, cậu hoảng sợ đồng thời vén áo lên, chỉ thấy đám đỉa kia đang lúc nhúc chui vào trong thân thể cậu …
“A… ” Trương Úc Giai liền la hét nhảy lên.
“Anh đẹp trai, tỉnh, tỉnh .”
Khi Trương Úc Giai tỉnh táo lại rốt cục phát hiện có người vỗ mặt của cậu, nhìn kỹ lại thì ra là cô nàng gọi món mắt to mắt bé kia, cho nên cậu lại nổi điên kêu lên.
“gào thét vớ vẩn gì hả! ” cô nàng kia nghiêm túc nói: “Rốt cuộc có tỉnh hay không ?”
Nghe cô nói như vậy, Trương Úc Giai lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy người trong tiệm căn bản đã đi hết, chỉ còn lại cụ già dắt theo đứa nhỏ kia, Trương Úc Giai nhìn đi nhìn lại người ta ba lần, đứa bé kia nhìn về phía cậu, làm một cái mặt quỷ, lúc này cậu mới phát hiện là mình nằm mơ, cho nên vội vàng nói: “Không thể không biết xấu hổ a, tôi không dọa cô chứ? ” nói như vậy, cũng không dám nhìn cô nàng kia, sợ miệng cô ta lại ngoác đến mang tai.
Cũng là cô nàng kia vui vẻ, “Uống say quá rồi, chưa từng thấy ai như anh, vừa gào thét vừa nhảy múa, chúng tôi phải đóng cửa, ngày mai lại đến nhé.”
Trương Úc Giai trả tiền, nói chưa hết câu đã chạy trối chết.
Khi Trương Úc Giai về đến nhà thì trời đã sáng hơn tiếng rồi, lúc tiến vào tầng lầu của mình thì nhìn thấy Trương Úc Lê đang đứng ở cửa ngóng trông cậu.
Điều này làm trong lòng Trương Úc Giai nhất thời nóng lên, trong lòng vốn lạnh nhạt, cảm thán nhân sinh vô thường thì thoáng cái mềm nhũn, hóa ra còn có một người trong đêm tối cô đơn chờ cậu, mặc dù không phải là người, cậu cũng cảm thấy thoải mái, cho nên lần đầu tiên trong đời chủ động đi tới ôm hắn.
Lời tác giả: đây là Canh [1] nhé, hôm nay có canh ba, Canh [2] là ban đêm, canh ba là tầm 10h.