Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 75: Lần đầu gặp gỡ




Trận bố trí này của Thẩm Thời Linh bức Thẩm Anh đến mức ngay cả cơm cũng ăn không nổi, lập tức đứng dậy đi. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đuổi theo, kéo tay hắn nói: “Sao Tướng gia lại nhỏ nhen như vậy? Qua về ăn cơm xong rồi nói sau không được sao."
Thẩm Anh xoay người lại, nhìn nàng nói: "Là ai làm việc không rõ ràng, bùa bình an không cầu lại cầu cho ta bùa cầu con, thật đúng là cười chết rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân tự biết đuối lý, lại để cho còn Thẩm Anh cõng nỗi oan Thị Kính này, cúi gằm đầu rầu rĩ nói: "Là ta làm việc không rõ ràng."
"Ta nhỏ nhen?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ còn không phải sao, Thẩm Thời Linh thích bố trí thì cứ để cho tỷ ấy bố trí đi, tóm lại vẫn là người một nhà, cũng sẽ không hại chàng, chiếm được một ít tiện nghi trên miệng thì cũng có sao đâu?
Nàng đã quên mất lòng cao ngạo tự tôn của Thẩm Anh, từ nhỏ đã tranh với Thẩm Thời Linh xem ai lớn hơn. Để nàng ấy chiếm tiện nghi? Cười nhạo! Đại trượng phu tuyệt đối không thể khoan nhượng cho việc bị bố trí như vậy.
Mạnh Cảnh Xuân không đáp lại hắn, Thẩm Anh nhíu mày hỏi nàng lần nữa: "Ta nhỏ nhen?”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu: "Tướng gia thật sự có chút nhỏ nhen.”
Thẩm Anh vò vò đầu nàng, cắn răng hạ quyết tâm nói: "Tốt, có bản lĩnh thì tối nay nàng đừng qua đây ngủ.”
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, vuốt vuốt lại tóc mình, còn có chút tức khí, nhỏ giọng nói: “Không qua thì không qua, thiếp còn đói, quay lại ăn cơm tiếp.” Nàng vừa dứt lời liền bỏ đi thật, Thẩm Anh thấy mà sửng sốt. Cứ thế mà đi?
Mạnh Cảnh Xuân thật sự quay về ăn cơm tiếp, ăn xong lại đáp ứng lời mời của Thẩm Thời Linh, cùng Nghiêm Học Trung, Thẩm Đại Duyệt bày một bàn mạt chược chơi ở trong tiền sảnh, vui đến quên trời quên đất. Vận may của Mạnh Cảnh Xuân vẫn trước sau như một, tốt không thể tả. Nàng cũng không nhớ đến Thẩm Anh nữa, thắng tới mềm cả tay.
Thấm thoắt đã sắp đến giờ hợi, Thẩm Thời Linh thua gần hết, than thở: "Hôm nay chơi không tính là tận hứng, nhưng đã rất muộn rồi, về nghỉ thôi.”
Thẩm Đại Duyệt đứng lên, Nghiêm Học Trung cũng đứng lên, đến khi Thẩm Thời Linh đang định đứng dậy, Mạnh Cảnh Xuân lại gọi nàng.
Thẩm Thời Linh tỏ ý bảo hai người kia cứ đi trước, nàng ngồi xuống lần nữa, đợi Mạnh Cảnh Xuân mở miệng.
Mạnh Cảnh Xuân thầm hít vào một hơi, mỉm cười, giọng điệu cực kỳ nhu thuận: “Muội có một chuyện muốn thượng lượng với trưởng tỷ......"
Thẩm Thời Linh nghe vậy lại cười, nàng còn chưa chờ Mạnh Cảnh Xuân nói tiếp, đã mở miệng: "Chẳng lẽ muốn sau này tỷ bớt bố trí hắn à?”
Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng gật gật đầu.
“Nhà chúng ta xưa giờ vẫn thế, từ nhỏ tỷ bị bố trí quen rồi, đến khi trưởng thành cũng bị nhiễm thói xấu đó. Hồi muội ở thành Hoa Dương, chắc cũng thấy người trong nhà bố trí A Anh không ít?”
“Vâng.” Nếu bàn về điểm này, Thẩm phủ ở Sở quả thực có thể được xem là đầm rồng hang hổ, cực kỳ hiểm ác.
“Mẫu thân tỷ bây giờ đã thu liễm rồi, trước kia còn lợi hại hơn.”
Thẩm Thời Linh hơi nheo mắt lại, hình như nhớ đến một ít chuyện xưa, nhưng nàng lại nói tiếp: “Nhà tỷ không giống với mấy nhà khác cho lắm, không có di nương thân thích loạn xì ngầu gì đó, trong nhà chỉ có mấy đứa bé chúng ta và cha mẹ sống cùng nhau, nên rất là thân cận. Người một nhà sống chung như thế, nếu còn ra vẻ với nhau, thật sự là thiếu mất một ít tình cảm. Bố trí chẳng qua cũng chỉ là vài câu trêu đùa, mặc dù đôi lúc hơi quá mức, nhưng không đến mức làm tổn thương nhau. Về chuyện đúng mực, tỷ vẫn biết rõ.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, khẽ gật đầu. Hoàn cảnh trưởng thành của nàng khác với Thẩm Thời Linh. Ăn nhờ ở đậu, phải luôn luôn ngó sắc mặt của người khác. Tính cách của mợ không được tốt, lúc nào cũng có thể trở mặt, càng không thể nói ra mấy lời trêu chọc. Mà nàng sợ da thịt bị đau, thường ngày giúp đỡ trong hiệu thuốc cũng không dám làm sai chuyện gì.
Mấy ngọn đèn trong phòng đã bắt đầu tàn, càng lúc càng tối.
Thẩm Thời Linh hơi ngáp một cái, mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, dịu giọng nói: “A Anh từng nói qua với tỷ, muội rất là tri kỷ, mà phần lớn mấy cô nương tri kỷ thường rất hiểu chuyện. Chuyện nhà muội lúc trước, tỷ có biết một ít, từ khi còn nhỏ đã phải nhìn mặt người khác mà sống, tỷ thật sự không thể hiểu hết được. Khi mà tỷ còn bằng tuổi muội, ỷ có cha mẹ thương yêu, muốn làm gì thì làm, có khi suy nghĩ cũng không được thấu đáo như muội. Bình thường muội im im ắng ắng, nói cũng không nhiều, thoạt nhìn chỉ như một kẻ ngốc ——" Nàng nhìn vào mắt Mạnh Cảnh Xuân: “Tính cách của muội rất tốt, thích bao dung, không xung đột với người khác. Nếu bàn về chuyện đối nhân xử thế, chắc muội cũng không hề thua kém A Anh.”
“Lời này của trưởng tỷ ý là......"
"Làm quan thật sự không thú vị, muội có muốn buôn bán không?”
Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay: "Không được không được, muội rất vụng về."
Thẩm Thời Linh cười nhẹ: "Nghe nói nhà muội có sách tổ truyền, đơn thuốc lại càng đếm không xuể, vốn còn muốn chiếm tiện nhghi của muội một chút.”
Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân âm u.
Thẩm Thời Linh nói: “Tỷ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Nếu nói một cách đàng hoàng, tỷ chỉ đơn giản là hy vọng mấy thứ này có thể phát huy hiệu quả, có thể chữa được cho nhiều bệnh nhân hơn. Nhưng người ta hay nói, thương nhân coi trọng tiền tài, đương nhiên tỷ cũng không ngoại lệ. Tuy tỷ trục lợi, nhưng cũng không đến nỗi dùng thủ đoạn hạ lưu. Mọi quyền lựa chọn đều thuộc về bản thân muội, nếu muội không muốn, vậy cứ xem như tỷ đang ảo tưởng là được.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
Thẩm Thời Linh đứng lên: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi. E là A Anh còn đang đợi.”
Nhưng sau khi Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi tiền sảnh, cũng không vôi càng về phòng ngủ của Thẩm Anh. Nàng nhìn nhìn về hướng bên kia, trong lòng tức giận. Hừ, dám nói không cần ngủ chung với mình. Không ngủ thì không ngủ, chàng trằn trọc một mình đi!
Nàng xoay người đi về hướng phòng cho khách ở đông sương, hấp tấp rửa mặt rồi nằm ngủ. Vẹt ở trong phòng rất lâu không được gặp Mạnh Cảnh Xuân, sung sướng kêu gào. Mạnh Cảnh Xuân lại phải ngồi dậy vuốt vuốt nó: "Đừng gọi, cũng đã hơn một năm rồi, sao vẫn không tiến bộ thế.”
Vẹt vẫn gọi "Tướng gia, Tướng gia" không ngừng.
Con vẹt này rơi vào trong tay nàng đã được hơn một năm, bây giờ nàng vẫn còn nhớ vị cô nương tên Huệ Nhiên trong Đông Hoa phường kia. Cũng không biết tình hình nàng ấy ra sao. Và cả Trần Đình Phương, hiện tại sống thế nào......
Trong bóng đêm mịt mù, nàng nghĩ nghĩ rồi lại than thở.
***
Không có Thẩm Anh bên cạnh, nàng cảm thấy có chút không quen, đến khi nàng ngủ đã là canh bốn. Thời tiết càng ngày càng rét, chăn mền trong phòng khách lại không được đem ra phơi nắng, lạnh cóng. Trong lúc mơ màng, Mạnh Cảnh Xuân giật mình cảm giác được mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp, liền dứt khoát xoay người, cọ cọ tới gần luồng ấm áp kia, dán cả người vào đó.
Nàng thoải mái thở dài, Thẩm Anh cúi đầu nhìn nàng, ôm nàng ngủ tiếp. Trên tóc nàng có mùi mộc hương thoang thoảng khiến người ta mê say, Thẩm Anh mở to mắt nhìn màn giường, cuối cùng an tâm hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cảnh Xuân tỉnh trước, vừa ngẩng đầu liền đụng vào cằm của Thẩm Anh. Nàng nhìn Thẩm Anh, ngồi dậy, vừa mở miệng là nói lời châm chọc: “Không phải hôm qua Tướng gia bảo là không cần thiếp ngủ cùng sao.”
Thẩm Anh quay mông lại, vờ như không nghe thấy, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Mạnh Cảnh Xuân cố gắng túm lấy chăn mền: "Tướng gia đừng giả vờ ngủ, vừa rồi thiếp nhìn thấy chàng mở mắt rồi. Canh giờ không còn sớm, phải nắm chắc thời gian ăn sáng rồi lên triều nữa."
Thẩm Anh vẫn không thèm đếm xỉa tới nàng.
Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay hà hà hơi, đang chuẩn bị thọt lét hắn, Thẩm Anh lại ngồi bật dậy, cau mày nói: "Không ngủ không ngủ, chăn mền lạnh như cục sắt ấy.”
Mạnh Cảnh Xuân vươn tay bắt lấy vạt áo trước của hắn, mắt nhìn chòng chọc vào hắn: "Tướng gia mau mau thành thật khai báo, sao tối hôm qua lại lén lén lút lút chạy đến trong phòng thiếp.”
Thẩm Anh mặc cho nàng nắm chặt, mím môi, bày ra dáng vẻ vô cùng hợp tình hợp lý: "Ta chỉ nói là không cần nàng qua đó ngủ, chứ đâu có nói ta không thể tới đây ngủ."
Khóe mắt Mạnh Cảnh Xuân giật giật, vẻ mặt ghét bỏ: "Tướng gia bây giờ thật đúng là không biết xấu hổ......"
“Nếu ta không biết xấu hổ ——" Hắn nhìn nhìn quần áo lỏng lẻo trên người nàng, “Bây giờ ta lập tức lột sạch nàng, tin không?”
Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức vội vàng buông tay, ban ngày ban mặt, làm ơn nhất thiết đừng......
Thẩm Anh thản nhiên đứng lên, giang hai tay ra, giọng điệu nhàn nhạt: “Mặt quần áo giúp ta.”
Mạnh Cảnh Xuân ngó ngó áo ngoài cùng với thắt lưng treo trên giá, thành thành thật thật tiến lên cầm lấy, tỉ mỉ cẩn thận mặc vào cho hắn, bày ra bộ dạng của một hiền thê, lúc buộc thắt lưng còn làm tịch hỏi han: “Lão gia có thấy lỏng không?”
Thẩm Anh rất là hưởng thụ: “Ừ, hơi chật một tí.”
Nàng liền buộc chặt hơn một chút, lại hỏi: "Thế này thì sao, lão gia cảm thấy vừa vặn chưa?”
Thẩm Anh cau mày: “Tạm miễn cưỡng.”
Mạnh Cảnh Xuân cáu kỉnh cười một tiếng, nhìn hắn bỗng hỏi: “Sau khi chuyện của Đổng đại nhân trôi qua, có phải......"
Đương nhiên Thẩm Anh biết nàng muốn hỏi gì, liền nói: “Đổng Tiêu Dật là nữ mà ra làm quan, là vì có bệ hạ nâng đỡ. Nàng không giống vậy, trường hợp của nàng thật sự là ——" Hắn cụp mắt nhìn nàng: "Khi quân."
Mặt Mạnh Cảnh Xuân âm u. Tuy nói khả năng liên luỵ đến Thẩm Anh không nhiều, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Ngay sau đó Thẩm Anh lại nói tiếp: "Ta nghĩ, nàng phải chuẩn bị tinh thần chịu phạt một năm bổng lộc đi. Còn gì nữa nhỉ? Không được thông qua trong đợt đánh giá cuối năm?"
"Chỉ, chỉ thế thôi?” Nàng đã sớm bị dọa chết rồi.
Thẩm Anh cúi người mang giày: “Vị quân vương mà nàng lừa không còn trên nhân thế nữa, vị quân vương hiện tại thì lại thích thi hành nữ đi học, nữ làm quan, nếu giết nàng thì không phải đang tự tát vào mặt mình à. Thi hành nữ học đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, hắn không thể tự diệt khí thế của mình. Cùng lắm thì trừng phạt nhiều hơn một chút, phạt nàng tội không biết nặng nhẹ thôi. Huống chi thành tích đánh giá của nàng năm ngoái tốt như vậy, không chừng còn đem nàng ra làm điển hình cho việc —— ai nói nữ tử làm quan không ra hồn? Đổng Tiêu Dật chính là một ví dụ cho sự thành tựu, Mạnh Cảnh Xuân cũng vậy.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn đánh đồng mình với Đổng Tiêu Dật, vội vàng xua xua tay, nói: “Thiếp không giống Đổng đại nhân. Thiếp chỉ là lêu lổng thôi, nàng ấy mới là thực sự......"
"Được rồi, đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ." Thẩm Anh đứng thẳng lại, xoa xoa đầu nàng: "Phạt một năm bổng lộc tương đương với làm không công một năm. Nàng còn muốn làm quan tiếp không?”
Mạnh Cảnh Xuân hít sâu: “Tình nguyện.”
“Trả lời thật nhẹ nhàng.” Thẩm Anh tiến lên, đẩy cửa ra nói: "Ta sợ nàng không chịu được nhàn rỗi."
Hắn đi ra ngoài được vài bước, Mạnh Cảnh Xuân bám theo sau hắn, nghe hắn nói: “Hôm nay nàng nghỉ à? Đi đến Viên Giác tự một chuyến, cầu một lá bùa hợp chuẩn đi.”
Mạnh Cảnh Xuân không rõ vì sao: “Loại nào?”
“Ngốc.” Hắn xoay người lại: “Bùa cầu con có rồi nên không cần phí tiền nhang đèn nữa.” Hắn dịu giọng lại: “Cầu một lá bùa bình an cho mình thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân đáp lời: “Được.”
Nàng ăn sáng với Thẩm Anh rồi tiễn hắn đi. Thẩm Đại Duyệt đã bu lại, hỏi nàng định đi đâu. Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng bảo "Viên Giác tự", Thẩm Đại Duyệt cười cười: “Chính là ngôi chùa cầu bùa rất linh nghiệm mà tỷ tỷ nói hôm qua đấy à?”
Mạnh Cảnh Xuân đen mặt: “Ừ.”
“Muội cũng muốn đi......"
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ lần này cũng chỉ đến xin bùa bình an mà thôi, dẫn theo tiểu nha đầu cũng không sao, liền đồng ý.
Các nàng đi sớm, vừa mới qua giờ Thìn đã đến Viên Giác tự, trong chùa vọng ra tiếng chuông ngân vang, sáng sớm ẩm lạnh, gió to quét sạch cả bầu trời, một đám mây cũng không có. Chuông đồng treo dưới mái chùa kêu đinh đinh đang đang, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có bầu trời cao vòi vọi.
Mạnh Cảnh Xuân dẫn Thẩm Đại Duyệt đi thắp hương, xin bùa xong lại ngồi trong phòng khách một lát, định ăn một bữa cơm rồi mới đi. Không ngờ nàng mới ngồi xuống không bao lâu, liền có hòa thượng đến, chắp tay thành chữ thập chào nàng rồi nói: "Vô Tâm sư phụ mời hai vị khách quý đến buồng khách số một.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy sửng sốt, Vô Tâm sư phụ? Nàng đâu có quen ai trong chùa này đâu...... Nàng do do dự dự đứng lên, bỗng nhiên nhớ tới Trần Đình Phương. Chẳng lẽ ——
Thẩm Đại Duyệt cũng ngơ ngác không hiểu gì, liền hỏi nàng sao vậy?
Mạnh Cảnh Xuân bảo không sao, rồi đi theo vị hòa thượng kia đến buồng khách.
Đến trước cửa, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cánh cửa trượt ra, chỉ thấy Trần Đình Phương ngồi trong buồng, cười nhàn nhạt với nàng.
Thẩm Đại Duyệt đứng một bên sững sờ, trong khoảnh khắc không thể chuyển mắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.