Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 30: Sa lầy




Hơn hai giờ sáng, người chờ bên ngoài cuối cùng cũng thấy cửa phòng bật mở, Lý Cố đi ra, để lại Hạ Vũ Thiên trong phòng bệnh. Nhìn qua lớp kính, Hạ Vũ Thiên đang nằm trên giường dường như đã chìm sâu vào hôn mê, chăn phủ kín người, đeo mặt nạ thở, cạnh đó là những thiết bị y tế chằng chịt. Lâm Viễn mặc trang phục vô khuẩn màu lam ngồi kế bên thẫn thờ đối diện với mọi người.
“Anh hai!” Hạ Vũ Khải ghé vào cửa sổ, vẻ mặt hoảng hốt. Lâm Viễn nghe theo sắp đặt của Hạ Vũ Thiên, nhìn quét qua một lượt, mỗi người đều tỏ ra lo lắng không ít thì nhiều, chỉ có Hạ Liệt… ừm, là hơi cau mày, ánh mắt nghi hoặc đầy suy tính.
Lâm Viễn thầm kinh ngạc, Hạ Vũ Thiên từng nói qua, Hạ Liệt là con cáo già thâm sâu khó lường, hiện tại chứng minh, quả nhiên là vậy.
Dáng vẻ bây giờ của Hạ Vũ Thiên là do Lâm Viễn và Lý Cố hoá trang phỏng theo bệnh trạng của người bị trúng đạn ở phổi, dù là dân trong ngành chỉ cần không mở hẳn ra kiểm tra vết thương thì tuyệt đối sẽ không phát hiện được. Bởi vậy, Lâm Viễn cảm thấy việc Hạ Liệt hoài nghi… có phần kỳ quái.
Nhưng điều làm Lâm Viễn giật mình chính là – nhóm Men in Black vừa mới được A Thường mang đến, bọn họ đều đã biết Hạ Vũ Thiên giả bộ nhưng không ai lộ chút sơ hở.
Lâm Viễn sau có lén hỏi Lý Cố nguyên do, Lý Cố tiết lộ, những người này không giống với vệ sĩ thường theo Hạ Vũ Thiên, mấy vệ sĩ Hạ Vũ Thiên mang theo đều là của chung, ai trong Hạ gia cũng có thể sai sử, chỉ mỗi mình A Thường theo Hạ Vũ Thiên từ nhỏ. Song trên thực tế, dưới tay Hạ Vũ Thiên còn có tới mấy trăm người hết mực trung thành.
Lâm Viễn nghe xong liền nhếch mép – mấy trăm người kia Hạ Vũ Thiên dùng làm gì? Đi đánh trận sao?
Lý Cố thấy Lâm Viễn nói thế bèn cười anh ngốc, vài ba vệ sĩ mang súng theo bên mình kia chẳng qua chỉ là bộ phận nhỏ, Hạ Vũ Thiên còn sở hữu cả một tập đoàn tài chính hùng hậu qua lại với đủ mọi tầng lớp thế lực, tỷ như gia tộc của Tần Dụ. Đó mới là bộ mặt thật của anh ta, ghê gớm thiệt!
“Anh tôi thế nào rồi?” Hạ Vũ Khải hỏi Lý Cố. “Sao còn chưa tỉnh?”
“Khỏi phải lo, viên đạn tuy trúng phổi nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện còn hôn mê, ngày mai có thể sẽ tỉnh. Sau nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ bình phục.”
Mọi người trong Hạ gia người nọ ngó người kia, đoạn thở phào nhẹ nhõm. Hạ Vũ Khải liếc Lâm Viễn đang ngồi trong phòng. “Khi anh hai gặp chuyện, Lâm Viễn cũng ở cùng ảnh sao?”
“Ờ.” Lý Cố đưa mắt qua Lâm Viễn rồi nói tiếp. “Chính Lâm Viễn đã bắn kẻ phản bội.”
“Cái gì?” Hạ Liệt bất ngờ. “Lâm Viễn?”
“Ừ.” Lý Cố xác nhận.
“Lâm Viễn làm sao biết A Khải phản bội?” Hạ Mạt hỏi A Thường.
A Thường trong lòng hiểu rõ ngọn ngành, Lâm Viễn vốn không xuống tay, Hạ Vũ Thiên mới là người bóp cò. Anh quay sang nhìn Lý Cố, mặt cậu ta lạnh tanh, A Thường lén thở dài… Lý Cố là bạn nối khố của Hạ Vũ Thiên, điều này chắc chỉ có Lâm Viễn không biết.
“Khi tôi đến thì phát hiện A Khải đã chết, Lâm Viễn đang cầm súng, còn thiếu gia ngã dưới đất, khẩu súng ngắn Lâm Viễn cầm chính là của thiếu gia.” A Thường dựa theo lời căn dặn của Hạ Vũ Thiên mà nói. “Cũng là khẩu trước kia phu nhân đã sử dụng.”
“…Ồ, vậy Lâm Viễn có bị thương không?” Hạ Vũ Kiệt cau mày hỏi. “Cậu ta liệu có thể…”
“Viên đạn không phải bắn từ súng của Lâm Viễn mà từ súng của A Khải.” Lý Cố trả lời. “Còn viên đạn bắn trúng ngực A Khải mới là từ khẩu súng ngắn bắn ra, trước đó còn có dấu vết ẩu đả, Lâm Viễn trên người không có súng, qua đó có thể thấy A Khải bắn bị thương Hạ Vũ Thiên rồi trong tình thế cấp bách, Lâm Viễn đã nổ súng bắn A Khải.”
“Vệ sĩ đều bị bắn chết tại chỗ, thiếu gia hiển nhiên là khi trở về cứu Lâm Viễn mới bị ám hại.” A Thường nói.
Tầm mắt của những người trong Hạ gia giao nhau, ai nấy đều ngạc nhiên khi nghe Hạ Vũ Thiên không quản nguy hiểm đến tính mạng ra tay cứu Lâm Viễn.
“Sao Lâm Viễn vẫn ở trong phòng?”
“À.” Lý Cố đáp. “Hạ Vũ Thiên kéo vào, cậu ta vẫn nắm chặt tay Lâm Viễn suốt.”
Hạ gia ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy là lạ.
“Không có chuyện gì thì tôi đi đây.” Lý Cố nói với A Thường. “Anh phụ trách việc bảo vệ, mấy ngày tới đừng để ai đến quấy rầy Hạ Vũ Thiên, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh hai khi nào có thể xuất viện?” Hạ Vũ Khải lên tiếng.
“Ba ngày nữa, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng một tháng.” Lý Cố nói xong vội chạy đi.
“Chúng tôi có thể đi vào không?” Hạ Liệt truy hỏi.
“Mỗi lần chỉ có thể một người vào!” xa xa, Lý Cố khoát tay. “Không vào quá ba lần, mỗi lần hai phút thôi. Cậu ta hiện tại đang hôn mê, các người có vào hỏi cũng chẳng được gì.”
Thấy Lý Cố lủi mất, A Thường cho người vây quanh bệnh viện, đặc biệt là phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào.
Lâm Viễn trông mấy người bên ngoài cùng nhau nói gì đó nét mặt thoắt cái kích động thoắt cái ngờ vực, nhưng cách lớp kính anh không thể nghe rõ, đang hiếu kỳ bỗng thấy Hạ Vũ Thiên bắt lấy tay mình.
“Này.” Lâm Viễn nhỏ giọng thì thầm. “Làm gì đó, cẩn thận bị phát hiện.”
Hạ Vũ Thiên đang đeo mặt nạ thở nên không thể nói chuyện, chỉ cầm tay Lâm Viễn không buông. Lâm Viễn dài mặt, muốn rút mà rút chẳng ra, tức nha.
Cánh cửa kính mở ra, Hạ Liệt mặc đồ vô khuẩn màu xanh nhạt bước vào. Lâm Viễn vừa thấy bộ mặt nghiêm nghị nặng như chì mà có phần suy tư của người nọ liền cúi đầu lặng im. Hạ Liệt đi đến xem qua Hạ Vũ Thiên, lại chú ý tới tay Lâm Viễn đặt bên giường bị Hạ Vũ Thiên nắm chặt không rời. Hạ Liệt thoáng nhăn mày, cẩn trọng đánh giá thương thế của Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn thầm nghĩ, cáo già đang nghi ngờ đây…
Hạ Liệt xem cả buổi không tìm ra điểm khả nghi mới hỏi Lâm Viễn, “Ăn cơm chưa?”
Lâm Viễn vừa mới ăn cơm hộp của Lý Cố, bốn món mặn một canh, hai phần cơm rang trứng, một quả táo và một miếng bánh Mousse nhỏ, hiện tại no căng bụng nhưng không thể nói mình đã ăn. Thế khác gì giấu đầu hở đuôi.
“Cháu không đói.” anh ấp úp đáp.
Hạ Vũ Thiên buồn cười, thầm khen Lâm Viễn nhanh miệng.
Hạ Liệt nhìn Lâm Viễn. “Có muốn tôi gọi người mang đồ ăn đến cho cậu không?”
Lâm Viễn do dự một lúc, toan bảo, “Hết xẩy, chú cho người mang đồ ăn khuya đến được đó!” nhưng chưa kịp nói ra, chợt có cảm giác cổ tay bị Hạ Vũ Thiên siết chặt. Lâm Viễn chau mày. “Thôi ạ, cháu không thấy đói.”
Hạ Liệt gật đầu, A Thường khi này từ bên ngoài gõ lên cửa sổ ý bảo Hạ Liệt đã hết giờ. Hạ Liệt liếc Hạ Vũ Thiên với Lâm Viễn một cái rồi bảo Lâm Viễn, “Sáng mai tôi lại đến, nhớ chăm sóc Vũ Thiên chu đáo.”
“Dạ.” Lâm Viễn gật – đi mau, đi mau đi!
Hạ Liệt sau khi rời khỏi, đến lượt Hạ Vũ Khải vào.
“Lâm Viễn.” trong Hạ gia, Hạ Vũ Khải đối với Lâm Viễn vẫn tốt hơn cả, trước tiên xem xét tình hình của Hạ Vũ Thiên rồi hỏi Lâm Viễn, “Anh hai thế nào rồi?”
“Sáng mai sẽ tỉnh.” Lâm Viễn nói. “Đêm nay cần nghỉ ngơi.”
Hạ Vũ Khải tỏ ý đã biết, hình ảnh Hạ Vũ Thiên nắm lấy tay Lâm Viễn bỗng lọt vào mắt. “Anh hai vì sao lại…”
Lâm Viễn nhíu mày – Hạ Vũ Thiên, thấy chưa, bể mánh kìa?! Gặp Hạ Vũ Khải hồ nghi vội nhỏ giọng bảo, “Anh ấy từ lúc đó đã cầm chặt… không rút ra được.”
Hạ Vũ Khải hỏi sơ sơ vài câu rồi bị A Thường giục ra.
Cuối cùng là Hạ Vũ Kiệt.
“Tiểu mỹ nhân, chắc sợ lắm à?” Hạ Vũ Kiệt vẫn lộ ra vẻ hứng thú với Lâm Viễn như trước, Lâm Viễn lặng thinh.
“Há…” Hạ Vũ Kiệt thấy tay Hạ Vũ Thiên, cười hỏi, “Đừng nói anh hai thích cậu nha?”
“Còn lâu á.” Lâm Viễn lẩm bẩm.
“Hai người không phải đều đã ngủ cùng giường sao?” Hạ Vũ Kiệt cười. “Còn ngại gì mà không nhận?”
Lâm Viễn nghĩ rồi đáp, “Người lên giường với anh ta đâu ít. Hơn nữa, anh ta đã có hôn thê rồi.”
“Cậu nói Tần Dụ? Tần Dụ với anh hai chỉ là tình anh em thôi.”
Lâm Viễn bĩu môi – liên quan gì đến ông! Lạ nha, vì lý do gì Hạ Vũ Kiệt lại nói chuyện này cho anh?
“Ài, đang định chờ anh hai chán cậu thì quẳng sang cho tôi.” Hạ Vũ Kiệt nhún nhún vai. “Xem ra hết hy vọng rồi, đi đây cưng.” nói xong đủng đỉnh đi ra.
Lâm Viễn ai thán – đám Hạ gia rốt cuộc vào đây làm cái quái gì? Anh có cảm giác bọn họ vốn chẳng quan tâm đến sống chết của Hạ Vũ Thiên, hay là, ừm, quan tâm theo kiểu rất giả tạo.
Nhìn qua cửa thấy người Hạ gia dần đi hết, A Thường đóng cửa lại rồi đứng canh giữ, Lâm Viễn vỗ vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Nè, có thể bỏ ra được chưa, mọi người đều đi rồi.”
Lúc này, Hạ Vũ Thiên mới chầm chậm thả tay, mắt mở to. Lâm Viễn rút tay về xoa nắn, cổ tay ửng hồng một vòng. Hạ Vũ Thiên thối tha sao lại dùng sức như thế!
Bỏ mặt nạ thở trên mặt ra, Hạ Vũ Thiên hỏi, “Vừa rồi kẻ nào có vấn đề?”
Lâm Viễn nhún vai. “Nếu anh hỏi ai đó có vấn đề, thật ra tôi chưa nhìn ra vấn đề gì, nhưng nếu anh bảo không có vấn đề, tôi lại thấy có chút vấn đề. Ờ, nói tóm lại, chính là nửa hư nửa thực.”
“À.” Hạ Vũ Thiên cười cười, ngồi dựa lên tường, hỏi, “Cậu cảm thấy ai bất thường nhất?”
“Bất thường? Ý anh là không như bình thường?” Lâm Viễn hỏi.
“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật.
“Ờm…” Lâm Viễn vuốt cằm ngó lên trần nhà nghĩ nghĩ rồi nói, “Tuy chú Hai nhà anh đáng nghi, không có dáng vẻ lo lắng như những người khác nhưng vốn dĩ trước giờ ổng lúc nào chẳng thần bí như vậy. Đáng ngờ nhất là chú Ba, Hạ Mạt.”
“Hạ Mạt làm sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi anh.
“Sao lại gọi thẳng tên chú mình ra thế?” Lâm Viễn bất mãn. “Không được bất kính với trưởng bối.”
“Mặc kệ.” Hạ Vũ Thiên cười khẩy. “Trưởng bối đáng để tôi tôn kính trên thế giới này căn bản không tồn tại.”
“Ăn nói kiểu gì vậy?” Lâm Viễn lên án. “Mẹ anh thì sao?”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi trầm xuống, sau một lúc mới nói, “Bà vốn là người tàn nhẫn. Chỉ tiếc về sau dù đã tính tới tính lui nhưng chính mạng mình cũng khó giữ nổi.”
Lâm Viễn cong môi. “Cũng không nên để bà ở trong bệnh viện tâm thần chứ, hiếu thuận quá à.”
“Bà không thể ra.” Hạ Vũ Thiên điềm tĩnh. “Hạ gia không chấp nhận bà ấy.”
Lâm Viễn thở cái sượt, bên trong hẳn có nội tình vượt xa suy nghĩ của anh, vì an toàn của bản thân, có lẽ biết càng ít càng tốt.
“Nói tiếp, Hạ Mạt có vấn đề gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Chà… Không phải ổng là người chưa thấy người đã thấy tiếng sao? Chuyện hôm nay tày đình như thế, tôi lại không nghe thấy giọng của ổng.”
Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, lạnh lùng, “Đúng là đáng khả nghi.”
Lâm Viễn cầm cốc uống nước. Hạ Vũ Thiên xoay sang anh. ”Cậu cũng có một thân một mình nhỉ, tôi nhớ lần trước cậu bảo mẹ cậu đã qua đời.”
“Đúng thế.” Lâm Viễn đáp. “Vài năm trước. Sao?”
“Không thấy cậu đi tảo mộ.” Hạ Vũ Thiên cười.
“Chưa tới tiết thanh minh.” Lâm Viễn luồn tay vào lồng ngực lấy ra một cái vòng anh luôn đeo trên cổ, phía dưới treo cái bình nhỏ tinh xảo bằng thuỷ tinh, bên trong chứa một thứ bột màu trắng.
Hạ Vũ Thiên nghển cổ xem.
“Đây là vật bất ly thân của tôi.” Lâm Viễn nhướn mày, cảnh cáo Hạ Vũ Thiên, “Nên đừng có chơi xấu tôi! Cẩn thận mẹ tôi trên trời có linh thiêng xách tai anh theo cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.