Ác Bá Cửu Vương Gia

Chương 9:




“Ta không cần….” Tiếng kêu la truyền ra từ Thụy vương phủ khuếch tán đi khắp mọi nơi, lọt vào tai người qua đường chỉ có thể cảm khái là thảm không gì để nói, không hiểu Cửu vương gia lại làm hại tới kẻ đáng thương nào, lại khóc thê lương tới thế.
“Lê hoa nhất chi xuân mang vũ….” Liễu Ti Vũ hoài nghi đây là nói nhảm. Đây là câu thơ hình dung mỹ nhân rơi lệ, nàng cứ nghĩ là phổ biến, tuy An Nhã công chúa có danh hiệu là Đại Thành quốc đệ nhất mỹ nữ, cũng là một mỹ nữ hiếm thấy, nhưng lúc này tướng khóc của vị đệ nhất mỹ nữ trước mắt đây thật sự không hề có nửa điểm gọi là mỹ cảm.
Trong tiếng kêu khóc của An Nhã, Trác Phi Dương rốt cuộc cũng xài sạch hết chút nhẫn nại còn sót lại, cuối cùng hắn cũng nhịn hết nổi, “Khiêng quan tài lại đây.”
“Làm…. làm gì?” An Nhã tạm thời giảm bớt âm lượng của tiếng khóc, mở to đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch càng tỏa sáng lóng lánh như thủy tinh, hung hăng trừng lại đây.
“Không muốn ngồi kiệu, nằm trong quan tài nhất định rất thoải mái.”
“Phu quân, cứu mạng a.” Sau khi hơi có chút giật mình đứng sững ra, An Nhã nhanh chóng trốn đến phía sau Liễu Ti Vũ.
Sắc mặt của Trác Phi Dương lại càng trở nên âm u, đến mức có thể so sánh với nhan sắc của đáy nồi, thanh âm lạnh buốt từ giữa hai răng nanh thổi quét ra bên ngoài, “Lặp lại lần nữa, nàng là thê tử của ta, không phải nam nhân.”
“Ta ở trước mặt Hoàng Thượng cùng nàng bái đường, nàng chính là phu quân của ta.” An Nhã thập phần đúng lý hợp tình, nghi ngờ là có khuynh hướng tự đi tìm chết (nói đúng hơn là điếc không sợ súng). (Cesia: ta thật khâm phục tinh thần thấy chết không sờn của nàng ta)
Liễu Ti Vũ không nghĩ mở miệng xen vào, nhưng nàng không mở không được, “Vương gia bớt giận, công chúa chỉ là không muốn trở về thôi,” nếu mới sáng tinh mơ liền xảy ra tai nạn chết người, thật sự là không được may mắn cho lắm.
“Còn sống tự đi về, hoặc là bị người ta khiêng trở về an táng, tùy ý nàng ta lựa chọn.” Trác Phi Dương tàn bạo đưa ra hai con đường cho nàng ta đi.
“Đều không cần, ta muốn ở lại Kim Thịnh hoàng triều.” Hiện tại mà trở về thật sự rất mất mặt.
“Người đâu, đem công chúa bỏ vào quan tài đóng đinh lại.” Hắn không hề do dự, lập tức hạ đạt mệnh lệnh.
“A –” An Nhã kêu lên thảm thiết, hơn nữa vừa nhìn đến bốn gã đại hán khổng lồ, tiếng thét chói tai lại lần nữa phi thiên, xuyên thấu qua trời cao ngay cả thần tiên cũng có thể nghe thấy.
Trán của Liễu Ti Vũ bắt đầu ẩn ẩn đau. Tình hình này đến tột cùng là muốn kéo dài đến bao lâu đây?
“Làm sao vậy? Thân mình không khỏe?”
An Nhã trợn mắt há hốc mồm nhìn người nào đó biến sắc mặt tốc độ giống như lật sách. Trước một giây còn đối với nàng bộ dạng giống như địa ngục Diêm La, ngay sau đó liền hóa thân thành đức lang quân thương hương tiếc ngọc? Cái này cũng quá phân biệt đối xử nàng Đại Thành quốc công chúa điện hạ đi.
“Không có việc gì, chúng ta vẫn là sớm một chút lên đường đi.” Hiện tại nàng bắt đầu tin tưởng chỉ cần đem An Nhã công chúa chuyển giao cho Đại Thành quốc, gia cừu của nàng nhất định sẽ được báo, vị An Nhã công chúa này tuyệt đối có thể làm cho đến thánh nhân cũng phải phát điên, mà nàng phỏng chừng Phượng Minh cách thánh nhân còn tới một khoảng cách, nếu không cũng sẽ không thiết kế đem An Nhã đẩy đến Kim Thịnh hoàng triều.
“Người đâu, đóng hòm….”
“Trác Phi Dương, ngươi dám….”
Hắn dám, phi thường dám.
Trước cặp mắt của bao người, chỉ thấy Kim Thịnh hoàng triều Thụy vương gia dùng tư thế diều hâu chộp gà con túm lấy áo của An Nhã công chúa, gọn gàng lưu loát ném nàng ta vào trong thọ quan đang rộng mở, sau đó mặt không đổi sắc hạ lệnh, “Đóng hòm.”
“Cứu mạng a…. giết người….” Cùng với tiếng đinh đóng vào quan tài, tiếng khóc của An Nhã công chúa càng lúc càng yếu.
Liễu Ti Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm vào quan tài nằm trong sân, ánh mắt lo lắng.
“Tại sao không cầu ta?”
“Nếu ta cầu Vương gia sẽ thả nàng sao?”
“Nàng không cầu làm sao biết được kết quả?”
“Vương gia căn bản không nghĩ tha cho nàng.”
Hắn điềm tĩnh nhìn nàng một cái, rồi sau đó bật cười to, “Nói đúng, ta dựa vào cái gì tha cho nàng ta?”
“Nàng là hòa thân công chúa.” Giết nàng sẽ làm cho hai nước lâm vào thù địch, không phải sao?
“Từ xưa đến nay, hòa thân công chúa không có mấy người có kết cục tốt?”
Nàng im lặng. Đúng vậy, từ xưa đến nay, hòa thân công chúa là đáng thương nhất, chiến tranh là chuyện của nam nhân, bị hy sinh lại thường là vài thiếu nữ yếu ớt, ông trời thật quá bất công.
“Mật hàm thông địch là do chính tay Phượng Minh viết, giết chết người mà hắn yêu không phải rất hợp với ý nàng sao?”
“Ta chưa từng nghĩ vậy.”
“Khó được bổn vương thay nàng suy nghĩ, tại sao lại không cảm kích?” Hắn túm lấy cằm nàng nâng lên, vẻ mặt tức giận nhìn nàng.
“Vương gia chỉ thay ta tạo ra sát nghiệt thôi.” Nàng thở dài. Quên đi, hắn là một lòng muốn kéo nàng cùng xuống địa ngục, nàng đều hiểu được.
“Nàng thật sự không cầu ta?” Hắn tò mò nhướn mày. Hắn nghĩ nàng nhất định cầu hắn mới đúng, dù sao mấy ngày qua nàng cùng An Nhã giao tình thật tốt làm hắn ghen tị.
Nàng nhìn hắn, không nhanh không chậm nói, “Nếu Vương gia chịu thả nàng, ta liền cầu.”
Trác Phi Dương ngẩn ra một lúc, bỗng dưng bật ra tràng cười sang sảng. Thú vị, nàng vẫn như thế luôn làm cho hắn ngạc nhiên, năm đó khi cứu thanh lâu ca kỹ kia, e rằng nàng cũng dùng tới mánh khóe này.
“Nàng lúc nào cũng như thế mưu định rồi sau đó mới hành động sao?”
“Có phòng bị mới có thể vô hậu hoạn.”
“Chuyện gì cũng phải vạn nắm chắc rồi mới đi làm, chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều lạc thú cùng tính khiêu chiến?”
Nàng thản nhiên nở nụ cười, “Bất kể hậu quả để làm chuyện gì đó cũng không phải ai cũng thích hợp, nếu không có quyền lực vững chắc cùng tiền tài quyền thế làm hậu thuẫn, làm thế chỉ biết mất nhiều hơn được, một khi đã như vậy, ta cần gì phải đi mạo hiểm chỉ để hưởng thụ một ít cảm giác phiêu lưu không cần thiết đối với chính mình mà nói cũng không phải là chuyện ưu việt?”
Hắn nhíu mày, hứng thú nhìn nàng, “Đây là nguyên tắc làm người của nàng?”
“Chính mình hiểu mình.”
“Khá khen một người biết tự mình hiểu mình.”
Nàng cười không đáp lại.
“Bổn vương thích nguyên tắc của nàng.”
~~~~~
Một cước, lại một cước, mang theo lửa giận ngập trời rơi vào trên cỗ quan tài.
“Đá chết ngươi, đá chết ngươi….” Vừa đá vừa thở hổn hển còn không ngừng căm hận mắng.
“Công chúa, chân muội không đau à?” Liễu Ti Vũ có chút lo lắng xem xét cặp chân mảnh khảnh của An Nhã.
“Tâm của ta càng đau.” Nàng ta hai mắt đẫm lệ nhìn nàng. “Ta là Đại Thành quốc đệ nhất mỹ nữ a, vì sao bọn họ đều đối xử, đem vứt ta giống như chiếc giày rách?”
Trái tim của Liễu Ti Vũ đập mạnh loạn nhịp một lát, sau đó mới cẩn thận chứng thực, “Muội nói là Phượng tể phụ cũng đối xử như thế với muội?”
Nghe được tên của người kia, An Nhã lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bộ dạng hận không thể ăn thịt, uống máu người kia cho hả giận, “Chính là cái tên đáng xuống địa ngục đó.”
“Công chúa hận hắn?”
“Đương nhiên hận, cho nên ta nhất định phải gả cho hắn, ngày ngày đêm đêm tra tấn hắn.”
“Nhưng mà công chúa, muội đã muốn gả đến Kim Thịnh hoàng triều.” Nàng cảm thấy hẳn là nên nhắc nhớ nàng ta một chuyện thật.
“Thì tính sao? Trác Phi Dương hiện tại không phải muốn đem ta trả trở về?”
Liễu Ti Vũ thở dài, “Vương gia tựa như đã muốn không tính đưa muội trở về.”
An Nhã lập tức nhảy dựng lên, không cẩn thận đá đến tấm ván gỗ bị nứt, lập tức ôm chân bắt đầu nhảy lò cò xung quang, “Đau, đau, đau….”
“Vương phủ khi nào thì nuôi thỏ vậy?”
Nhìn thấy Trác Phi Dương vẻ mặt chế nhạo đi tới, lửa giận ở trong lòng An Nhã vừa mới cháy sạch lại bùng phát, không cần suy nghĩ trực tiếp rống đi qua, “Ngươi mới là con thỏ.”
Sắc mặt của hắn bỗng dưng âm trầm, cười lạnh nói, “Ngươi sẽ vì những lời này mà trả giá lớn.”
“Vương gia….”
“Lần này vô dụng, nàng ta nhất định phải trả giá cho những lời này.” Hắn trực tiếp cự tuyệt thê tử cầu tình.
“Thiếp thân vừa lúc lại phi thường thích thỏ.”
Trác Phi Dương thật sâu nhìn nàng, sau đó than nhẹ một tiếng, “Tuy biết rõ là nàng vì cứu nha đầu kia, bất quá, bổn vương thích thấy nàng lấy lòng.”
Hắn bước tới bên cạnh nàng, kề sát tai nàng thì thầm, “Bất quá, bổn vương muốn cảnh cáo nàng, không có nam nhân bình thường nào lại thích bị người ta gọi là con thỏ.”
Liễu Ti Vũ hoang mang nhìn hắn.
“Bổn vương cũng không có đoạn tay áo chi phích.”
Lúc này nàng đã hiểu, hai má nhất thời nhuốm một màu hồng phấn đáng ngờ….
“Họ Trác kia, ngươi vì sao không tiễn ta trở về?”
Trác Phi Dương khinh thường quét mắt một cái về phía An Nhã, lạnh lùng buông ra một câu, “Ngươi nếu đã gả cho Kim Thịnh hoàng triều, tốt nhất liền nhận mệnh đi.”
“Ta dựa vào cái gì phải nhận mệnh? Ta cũng không phải Liễu Ti Vũ.”
Một câu tạc phá làm cho cả hai người ở đây đều lâm vào tình trạng tim đập mạnh rối loạn.
Hắn chậm rãi quay đầu, đem ánh mắt tập trung trên người của thê tử, “Nàng là nhận mệnh sao?”
“Nhận mệnh?” Nàng thì thào lập lại, bỗng dưng đầu vai đau nhói, khuôn mặt tuấn tú âm hàn cùa Trác Phi Dương ép sát đến trước mắt.
“Nàng thật sự chính là nhận mệnh?” Trái tim vì sao lại nhói đau?
Cười có chút chua sót, nàng đón nhận ánh mắt băng hàn của hắn, nhẹ nhàng hỏi, “Nhận mệnh không tốt sao?”
Môi hắn mím chặt, đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Hắn tức giận.” Nhìn bóng dáng hắn rời đi, An Nhã có chút đăm chiêu mở miệng nói.
Liễu Ti Vũ không muốn tiếp tục suy nghĩ, cười cười, “Vì sao công chúa biết hắn đang tức giận?”
Tầm mắt của An Nhã rơi về phía xa xăm, giống như đang mê sảng nói, “Ngày ta tự mình thỉnh cầu hòa thân, hắn cũng như thế phẩy tay áo bỏ đi.”
Nàng trong lòng vừa động, “Ta nghe nói muội là vì cùng Phượng tể tướng đánh đố mới đến hòa thân.”
“Đúng rồi, ta phải cho hắn biết, trừ bỏ hắn, người trong thiên hạ chỉ cần ta muốn gả thì không có ai là không thể.”
“Trừ bỏ hắn?”
“Đương nhiên.” An Nhã trả lời như đinh đóng cột.
Liễu Ti Vũ có chút mê muội, “Nhưng công chúa vừa mới nói qua nhất định phải gả cho hắn.”
“Liền bởi vì hắn nói nhất định không chịu cưới ta, còn miệt thị ta, ta mới hận hắn.” Nói xong, sắc mặt của An Nhã trở nên ảm đạm, vẻ mất mát quét qua đuôi lông mày.
Nhìn vẻ mặt của An Nhã. Liễu Ti Vũ thở dài trong lòng. Nàng ấy kỳ thật là yêu Phượng Minh, chẳng qua lại tự cho là hận hắn mà thôi.
~~~~~
Mưa kéo dài màn mưa dày đặc như trút nước, hạ xuống mặt hồ tạo nên tầng tầng bọt nước, nối đuôi nhau gợn sóng.
Liễu Ti Vũ đã đứng lặng yên ở bên hồ thật lâu, kể từ lúc bầu trời kéo mây âm u nàng đã đứng ở đó, cơn mưa từ nhỏ cho tới lớn, nàng vẫn lặng yên không hề động đậy, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng gỗ đứng ở ven hồ.
“Nương nương, nương nương…. người làm nô tỳ tìm thật lâu, xem người toàn thân đều ướt đẫm, mau cùng nô tỳ trở về thay y phục đi, vạn nhất bị cảm lạnh, Vương gia sẽ trách phạt chúng nô tỳ.” Nha hoàn miễn cưỡng thay nàng che dù.
“Để ô lại.” Thanh âm thờ ơ, lãnh đạm, lại rất khẽ, tựa như rất sợ quấy nhiễu đến người khác.
Nha hoàn giật mình, ngây ra một lúc, sau đó khó xử nhìn nàng, “Nương nương….”
“Cảnh mưa rơi rất đẹp.”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt như ẩn như hiện nơi khóe môi của nàng, nha hoàn cũng không lại khyên nhủ. Trong lòng nương nương kỳ thật là chua sót đi, bị một nam nhân hỉ nộ vô thường, hành sự tàn nhẫn như Vương gia yêu thương, nguyên cũng không phải là chuyện may mắn, nương nương đi được cho tới hôm nay trên đường cũng đã chịu không ít gian khổ, mọi người trong vương phủ đều xem trong mắt, cứ tưởng rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, đến cuối cùng lại nhảy ra một Đại Thành quốc công chúa….
“Ta muốn ở một mình trong chốc lát, ngươi lui xuống trước đi.”
Chần chờ một lát, nha hoàn để ô lại rồi xoay người rời đi.
Tiếng mưa tí tách rơi vào trong tai, trầm bổng khuếch tán, suy nghĩ của nàng cũng chậm rãi trôi dạt.
Cho đến khi nàng hồi phục lại tinh thần, nước hồ lạnh như băng đã ngập qua thân thể nàng, nàng há mồm muốn kêu to, lại làm cho nước hồ trút vào miệng, nhất thời không thể kêu ra tiếng.
Nàng sắp chết?
Trác Phi Dương khoanh tay đứng bên bờ hồ, lạnh lùng nhìn người đang lúc chìm lúc nổi trong nước không có phát ra tiếng kêu cứu, mặt không chút đổi sắc nói, “Thật sự muốn chết tới vậy?”
Nhìn mạt thân ảnh cao lớn, ngang bướng đứng ở bờ hồ, Liễu Ti Vũ trong mắt hiện lên kinh hãi. Hắn muốn hại chết nàng sao?
“Vương…. gia….” Nước uống vào bụng càng lúc càng nhiều, hai tay nguyên bản vung vẩy trên mặt hồ cũng từ từ chìm xuống.
“Bùm” một tiếng, bọt nước văng tung tóe, Trác Phi Dương nguyên bản đứng ở bên bờ hồ thồ ơ lạnh nhạt đã nhảy vào trong hồ, bơi nhanh về hướng nàng đang từ từ chìm xuống, dùng sức nâng nàng lên, sau đó bơi trở vào bờ.
“Nôn….” Nước hồ trong bụng bị ép nôn ra ngoài, nàng thống khổ nhăn chặt mày.
“Còn muốn chết thêm lần nữa không?” Câu hỏi lạnh lùng truyền vào tai nàng.
“Ta không có muốn chết….” Ngược lại hắn thiếu chút nữa hại chết nàng, không cần nhân chứng nàng cũng có thể trăm phần trăm khẳng định mới vừa rồi chính hắn đã xô nàng xuống nước.
“Nàng rõ ràng mang vẻ mặt sinh vô khả luyến (*).”
(*) Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng đã không có gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn có ý nghĩa, tựa như một cái xác không hồn.
Nàng gạt ra bàn tay của hắn đang vỗ vào lưng mình, ánh mắt đi kèm với giọng điệu mỉa mai, “Vương gia muốn một người chết, từ trước đến này không cần tới lý do.”
“Thật sự không phải coi thường mạng sống của mình?”
“Vương gia chẳng phải đã muốn nhận định ta muốn đi tìm cái chết sao?”
Một tia xấu hổ hiện lên trong mắt của Trác Phi Dương, ngoài miệng lại vẫn cười lạnh như trước, “Nàng đang tức giận?”
“Ta nào dám tức giận với Vương gia ngài.”
“Mưa lớn như vậy vì sao không chịu trở về?”
“Ngày mưa như thế này chẳng phải thích hợp nhất cho việc nhảy sông tự sát sao?”
Tốt lắm, nàng rõ ràng là muốn khiêu khích. Trác Phi Dương hơi hơi nheo mắt lại, “Nàng đã trốn ta năm ngày.”
“Không có.” Nam nhân này thật sự rất quen thói vu khống nàng! “Là Vương gia không cho phép ta đi quấy rầy ngài cùng công chúa ở chung.” Mấy ngày gần đây hắn vẫn ở cùng công chúa, không hiểu lại muốn bày trò gì.
“Ghen tị?”
“Vương gia hy vọng ta ghen sao?” Nàng không đáp mà hỏi lại.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng thẳng tắp nhìn lại hắn, thời gian trôi qua thật lâu, hắn có chút tức giận thu hồi tầm mắt, oán hận nói, “Ngày mai chúng ta liền khởi hành.”
Nàng kinh ngạc nhướn mày, “Ta đã nghĩ Vương gia không tính đưa công chúa trở về.”
“Đây chính là nguyên nhân mấy ngày nay nàng trốn tránh ta?” Bỗng dưng, tâm tình của hắn bắt đầu bay lên.
“Vương gia lo lắng quá nhiều.” Nàng chỉ là có chuyện đắn đo không chừng, cần phải suy nghĩ cẩn thận cho rõ ràng thôi.
“Vậy bổn vương thật phi thường tò mò, đã nhiều ngày nàng vì sao vẫn thường xuyên trầm ngâm?”
“Vương gia không phải cả ngày đều ở bên cạnh công chúa sao?” Nàng kinh ngạc quét mắt qua hắn.
Khóe miệng của Trác Phi Dương cong lên có vài phần đắc ý cùng sung sướng, “Nguyên lai nàng rất rõ ràng ta đang làm gì nha.” Việc khiến cho tâm tình của hắn cực kỳ vui vẻ chính là, không tìm thấy một chút dấu vết nghi kỵ trên người nàng, việc nàng tín nhiệm hắn làm cho cả người hắn nhất thời trở nên lâng lâng bay bổng.
“Cũng giống như Vương gia biết rõ là ta đang làm gì.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Hắn thật sự cực kỳ yêu cái loại ngữ khí ẩn hàm thản nhiên khiêu khích này của nàng, vươn tay xoa khuôn mặt trắng xanh tái nhợt của nàng, “Chỉ cần nàng không phải muốn lấy cái chết để thoát khỏi ta….” Lời nói kế tiếp hắn âm thầm bổ sung trong lòng — bất luận nàng làm gì, ta cũng sẽ không để ý.
Liễu Ti Vũ giật mình vọng nhập vào đôi con ngươi sâu thẳm như hồ nước không đáy của hắn. Nam nhân này vừa mới hướng nàng tỏ tình sao?
~~~~~
“Đây là trả thù…. khụ khụ…. tuyệt đối là trả thù….”
Nguyên bản kiều diễm động lòng người, tràn trề sinh lực An Nhã lúc này đang ngồi dựa vào gối mềm, vẻ mặt ai oán hướng người đang ngồi cạnh giường lên án.
Mùi thuốc nồng nặc phiêu tán trong phòng, làm cho Liễu Ti Vũ đến thăm bệnh cũng nhịn không được hơi hơi cau mày.
“Vương gia không phải đã thỉnh Thái y đến sao?”
“Chính bởi vì uống cái phương thuốc do Thái y hắn thỉnh đến khai, ta mới bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng….” An Nhã nắm chặt hai nắm tay, “Hắn là đang trả thù ta.” Cái tên vương gia ruột gà bao tử chim (*) kia cùng với Phượng Minh giống nhau không có phong độ (Cesia: ý nói bụng dạ hẹp hòi, nguyên văn “kê tràng điểu đỗ”, câu chửi này thật sự rất mới mẻ nha).
Một chút bừng tỉnh đại ngộ lóe lên trong mắt, Liễu Ti Vũ vẻ mặt điềm nhiên hỏi, “Đã nhiều ngày đều là Vương gia đích thân trông chừng muội uống thuốc?” Khó trách hắn giống như thay đổi thành một người khác, đối với công chúa đột nhiên trở nên vô cùng quan tâm.
Vừa đề cập tới, An Nhã càng trở nên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vốn tái nhợt bởi vì phẫn nộ mà nhiễm mấy phần ửng đỏ khác thường, “Chẳng lẽ người của Kim Thịnh hoàng triều đều lấy thuốc làm cơm ăn sao?”
“Thân thể của muội không đáng ngại chứ?” Liễu Ti Vũ lo lắng xem xét thân thể của nàng. Vương gia như vậy sẽ hại chết người, mới vài ngày không thấy, một giai nhân vui vẻ hoạt bát liền biến thành bộ dạng ốm yếu, nhu nhược như thế này.
An Nhã đột nhiên cầm lấy tay nàng, mang theo vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, “Tỷ tỷ, ta muốn về nhà.”
Nhìn nàng khóc đến khuôn mặt đẫm lệ, Liễu Ti Vũ trong lòng thở dài. Hiện tại mới hối hận, thật sự hơi bị trễ a!
“Vương gia đã quyết định ngày mai khởi hành.”
Tiếng khóc im bặt, An Nhã kinh hỉ khó hiểu bắt lấy tay nàng, “Thật sao?”
“Thật.”
“Tay của tỷ nóng quá….” An Nhã rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện bàn tay mình đang cầm độ ấm cao dị thường, lại đặt tay lên trán nàng thăm dò, không khỏi kinh hô ra tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ phát sốt —— “
“Phanh” một tiếng cửa phòng bị nhân đá văng ra, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, trên giường đã nhiều thêm một người.
Thấy rõ người đến là ai, An Nhã cả kinh hét rầm lên, “Trác Phi Dương —— “
“Thật sự phát sốt.” Tay hắn vừa chạm đến da thịt nóng bỏng của nàng sắc mặt hắn phút chốc biến lãnh, “Bị bệnh tại sao không nói?”
“Thật à? Khó trách ta cảm thấy có chút nóng.”
“Liễu Ti Vũ….” Hắn hung hăng trừng nàng, “Bổn vương sẽ không nói xin lỗi.”
“Vương gia có chỗ nào có lỗi với ta sao?” (Cesia: nàng này cũng thật là, không từ bỏ bất kỳ cơ hội châm chọc nào)
“Nàng ——” Hắn lâm vào chán nản.
Bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì? An Nhã khó hiểu đánh giá hai người.
“Bổn vương không phải đã bảo người nấu canh gừng cho nàng uống sao?”
“Thiếp thân đổi quần áo xong liền đến thăm công chúa.”
Hắn không tiếp tục cùng nàng nói chuyện thừa thãi, trực tiếp bồng nàng lên,s bước nhanh ra khỏi phòng, sau đó An Nhã chợt nghe thấy mệnh lệnh đang cố áp chế lửa giận của hắn ở ngoài cửa, “Mang Biển thái y đến đây.”
“Ta thật sự không đáng ngại.”
“Ta đây sẽ một lần nữa ném nàng vào trong hồ.”
Liễu tỷ tỷ phát sốt là bởi vì bị hắn ném vào trong hồ? Vì sao Liễu tỷ tỷ lại đi thích Trác Phi Dương cái loại nam nhân cực độ biến thái đó? An Nhã hoang mang tự hỏi.
Kỳ thật câu hỏi này cũng là tiếng lòng của Đại Thành quốc hoàng đế, muội muội mạo mỹ vô song của hắn như thế nào lại cứ khăng khăng cố chấp đi thích cái tên Phượng Minh biến thái kia chứ?”
~~~~~
“Đang yên đang lành làm sao có thể phát sốt?” Biển lão thái y mang ánh mắt nghi hoặc đảo khắp người của Trác Phi Dương.
“Không cẩn thận bị cảm lạnh.” Liễu Ti Vũ thoi thóp nói.
“Ta không có hỏi con, Vũ nhi.” Lão tin tưởng nguyên nhân nhất định là ở trên người của người nào đó, cơ hồ mỗi lần bảo bối nữ nhi của lão sinh bệnh đều cùng tên kia thoát không được quan hệ.
“Ta đã xô nàng xuống hồ.” Trác Phi Dương phi thường thành thật.
“Vũ nhi làm sao chọc tới ngươi? Ngươi xô nàng xuống hồ?” Biển lão thái y tức sùi bọt mép.
Nàng vội vàng vói tay túm lấy tay áo của nghĩa phụ, “Hiểu lầm, là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Vương gia cho là con muốn tự sát, cho nên thật nhiệt tâm muốn giúp con một tay.”
Biển thái y trợn tròn mắt, không dám tin nhìn nàng. Như vậy nghiêm trọng “hiểu lầm” nàng như thế nào lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra miệng, thậm chí còn mang theo vài phần trêu đùa?
“Bổn vương sẽ không giải thích.” Hắn lại còn khốc liệt thanh minh.
“Đã làm sai chuyện phải giải thích.” Nàng còn chưa kịp nói, Biển lão thái y cũng đã nhịn không được lên tiếng bác bỏ.
Nhìn nghĩa phụ cùng với trượng phu đang quắc mắt trừng lẫn nhau, Liễu Ti Vũ chỉ cảm thấy bất lực. Hai người này một già một trẻ, một kẻ là lão cố chấp, một kẻ là thiếu cổ quái, đụng mặt nhau lúc nào cũng sấm sét bay đầy trời, hoa lửa bắn ra tứ phía.
“Nói nhiều lời thừa thãi như vậy, ngươi rốt cuộc là tới chữa bệnh hay là đến cãi nhau với bổn vương?”
“Vũ nhi,” Biển lão thái y quay đầu lại nhìn nghĩa nữ của mình, “Cùng hồi Thái y phủ với nghĩa phụ để điều dưỡng.”
Trác Phi Dương khóe mắt bắt đầu run rẩy. Lão già chết bầm, còn dám giở trò này?
Nàng lộ vẻ khó xử, “Ngày mai bọn con còn phải khởi hành đến Đại Thành quốc.”
“Con bệnh thành như vậy làm thế nào đi xa? Để cho hắn đi một mình đi.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trác Phi Dương ở một bên hừ lạnh.
“Nàng hiện tại là bệnh nhân.” Biển lão thái y cũng đồng dạng ném trả lại một cái hừ lạnh.
“An Nhã công chúa cũng là bệnh nhân, hai cái bệnh nhân vừa lúc có bạn.”
“Ta là nghĩa phụ của nàng, ta nói để cho nàng lưu lại chữa bệnh.”
“Nàng là thê tử của ta, ta nói cùng nhau đi liền cùng nhau đi.”
“Lời nói của đại phu ngươi cũng không nghe?”
“Cũng không phải là lần đầu tiên.”
“Vương gia….” Nàng không tán đồng nhìn hắn.
Trác Phi Dương không tiếp thu còn dương dương tự đắc, liếc xéo vẻ mặt đang tức giận lão nhân, “Lão gia hỏa này tuyên bố muốn chia rẽ chúng ta, chẳng lẽ ta còn muốn tiếp tục đối xử khách khí với hắn?”
“Người là nghĩa phụ của ta.”
“Hắn nếu không phải là nghĩa phụ của nàng, ta đã sớm trực tiếp quăng hắn ra khỏi vương phủ.”
“Nếu Vũ nhi không ở đây, ngươi có cho dù có dùng đại kiệu tám người khiêng đến thỉnh, ta cũng không đến.”
Bọn họ cứ ầm ĩ như vậy thật sự có ý nghĩa sao? Nàng thật không rõ.
“Hách xì!”
“Xem, là chứng phong hàn, ngươi còn dám kiên trì để cho nàng cùng ngươi lên đường?” Biển lão thái y ngay lập tức tỏ vẻ đắc ý, quả thực đều mau dùng cái mũi khinh bỉ người nào đó.
“Biển lão nhân ——” Hắn không thể nhịn được nữa, từng chữ một theo hàm răng hắn bắn ra ngoài, “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Vương gia, ta chóng mặt….” Câu nói còn chưa dứt, Liễu Ti Vũ đã muốn đỗ oặt xuống giường.
“Tam nha đầu!” Trác Phi Dương một bước dài đã phóng tới bên giường, chen chúc đẩy ra Biển thái y đang muốn tiến lên bắt mạch.
“Nàng ngất xỉu rồi.” Lão nói ra sự thật.
“Ta nhìn thấy.”
“Vậy ngươi còn không mau tránh ra nhường chỗ cho lão phu giúp nàng bắt mạch?”
Trác Phi Dương chỉ có thể phẫn nộ tránh ra, thuận đường còn hung hăng trừng lão một cái.
Ngón tay của Biển lão thái y chạm vào mạch đập của nàng, đáy mắt xẹt qua một chút nghi hoặc, sau đó bên môi chậm rãi gợi lên một chút ý cười như hiểu rõ. Nha đầu này thật sự lanh lợi.
Nhìn lão chẩn mạch cả nửa ngày mà không nói được một lời, Trác Phi Dương có chút lo lắng ghé sát lại, “Rất nghiêm trọng sao?”
Cố ý do dự một lát, Biển lão thái y mới ngấm ngầm thu hồi ngón tay.
“Rốt cuộc thế nào?”
Biển lão thái y muốn nói lại thôi, sau đó khẽ thở dài, ngay tức khắc thành công đem trái tim hắn bốc lên giữa không trung, thế này lão mới chậm rãi, không chút hoang mang đứng dậy, “Thể chất của nàng vốn yếu ớt, thường ngày cẩn thận từng chút còn không kịp, làm sao chịu nổi ngươi cứ hết lần này tới lần khác giày vò?”
“Thật sự rất nghiêm trọng?” Hắn lo lắng nhìn về phía người đang hôn mê nằm trên giường, màu da diễm hồng rất không tự nhiên.
Thu hết vẻ lo lắng của hắn vào mắt, trên mặt của Biển lão thái y hiện lên ý cười, dùng ngữ điệu thập phần đứng đắn nói với hắn, “Tốt hơn hết vẫn là để ta mang nàng hồi phủ điều dưỡng một đoạn thời gian.”
“Biển lão nhân….” Hắn tức giận trừng mắt nhìn vẻ mặt thong dong đến cực điểm của lão nhân gia, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ rõ ràng, “Ngươi cứ trăm phương nghìn kế muốn chia cách chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì?”
Lão thái y thật sâu thở dài, “Đáng thương cho tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ a.”
“Bổn vương không rãnh nghe ngươi than ngắn thở dài.” Hắn không kiên nhẫn cảnh cáo lão già trước mắt không cần quá đáng, hắn có thể vì tam nha đầu đối với lão lễ ngộ ba phần, cũng không tỏ vẻ hắn có thể để mặc cho lão cưỡi lên đầu của mình muốn làm gì thì làm (*).
(*) Nguyên văn ‘tác uy tác phúc’: làm cho người ta sợ mình và làm ơn cho người ta, ý nói có quyền thế, muốn làm gì tùy ý.
“Lão phu chẳng qua muốn nghĩa nữ của mình có thể có được hoàn cảnh trị liệu tốt nhất thôi, nếu Vương gia vẫn cứ khăng khăng kiên trì ——” hắn cho phép lão đề xuất ý kiến bất đồng.
“Hết thảy y ngươi.”
Biểu tình thật sự hảo miễn cưỡng a! Biển lão thái y trong lòng cười trộm, ngoài miệng lại giả dối trấn an, “Vương gia yên tâm, lão phu nhất định tận tâm điều trị thật tốt thân thể của nàng.”
“Tốt nhất là vậy.”
“Vậy ngay bây giờ Vương gia mau phân phó hạ nhân, khiêng Vũ nhi trở về phủ của lão phu.” Rèn sắt phải ngay lúc còn nóng, lão thái y vội vã yêu cầu.
Một trận trầm mặc thật lâu trôi qua, lão thái y rốt cuộc cũng nghe được chữ “hảo” nghiến ra từ giữa hai hàm răng của hắn, kia quả thật làm cho người ta có cảm giác như bị cắn một cái.
“Vậy lão phu hồi phủ trước dặn dò hạ nhân sửa sang lại phòng.” Biển lão thái y vô cùng cao hứng xoay người rời đi, lưu lại ở đằng sau sắc mặt xanh mét cùng đôi con ngươi phun hỏa.
Gừng, vẫn là càng già càng cay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.