A Hạnh

Chương 180: Ngươi hy vọng thấy nàng mất mặt?




Nha hoàn đem giấy trắng đến mỗi bàn. Những thư sinh nghèo đứng sau cũng được phát một tờ. Tất cả mọi người đều im lặng suy nghĩ, hy vọng có thể nghĩ ra bài thơ hay khiến mọi người kinh ngạc. Đặc biệt là những thư sinh nghèo này, càng tích cực cố gắng, kỳ thi hội mỗi năm đều là cơ hội tốt để các thư sinh nghèo thể hiện. Vì chỉ cần thơ của bản thân được mọi người khen ngợi, khiến các vị học giả chú ý thì có cơ hội được học tập ở trường tốt nhất. Ai ai cũng biết, một khi được học ở trường tốt nhất, tương lai sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Những thư sinh nghèo thì muốn được các vị học giả chú ý, con cháu nhà quan thì muốn khoe khoang tài năng trước mặt mọi người, mong được mỹ nhân để ý tới. Còn đám nữ nhân lại muốn thể hiện tài hoa của bản thân, hy vọng có thể giành được danh hiệu nào đó. Đấy quả thật là một sự trợ giúp rất tốt cho việc hôn nhân của họ.
Thời gian là một nén nhang. Lúc nhang tàn hết cũng là lúc đa số mọi người đã làm xong một bài thơ.
A Hạnh nhận được giấy nhưng lại không hề động bút. Nàng tuy rằng không làm thơ, nhưng bởi vì cũng thích thơ văn, nên cũng nhớ rõ không ít bài. Về chủ đề "Nguyệt" (Trăng) này, nàng có thể dễ dàng nghĩ ra hơn mười bài. Nhưng điều khiến nàng phải suy nghĩ chính là, tất cả những bài thơ mà nàng thuộc đều là tinh hoa được lưu truyền lại từ mấy ngàn năm văn hóa của thế giới kia. Sử dụng bài thơ nào cũng sẽ khiến mọi người chấn động.
Không nói đến việc một dân nữ như nàng có thể có trình độ thi từ như vậy, nàng băn khoăn chính là, hiện nàng đã là nhân vật được toàn thành này chú ý vì kinh doanh rạp hát, điều này tuy mang tới nhiều lợi ích cho nàng, nhưng cũng gây ra không ít phiền toái. Nếu lại vì tài năng thi từ này mà bị chú ý, là phúc hay là họa thật rất khó đoán trước.
Sóng gió này, không nên rước lấy.
A Hạnh cuộn giấy trắng lại, quyết định không tham dự đề thi lần này, dù sao nàng cũng chỉ là một dân nữ bình thường. Một dân nữ không biết làm thơ cũng thật bình thường mà.
Tỷ muội Trần thị cùng Vân Đóa thấy A Hạnh không viết thơ cũng chả cảm thấy có gì kỳ lạ. Trong ba người các nàng, tỷ muội Trần thị từ bé đã luyện võ, chỉ biết được vài con chữ, còn những chữ Vân Đóa biết được đều là do A Hạnh dạy cho, chứ đừng nói gì đến việc làm thơ. Các nàng học theo A Hạnh cuộn hết giấy lại.
Ngồi phía trước, Bố Nhĩ Thái và Thẩm Nguyên Phong đều không động bút, Trương Chiêu sau khi suy nghĩ liền viết ra bốn câu thơ
Trần Anh rất không thích việc Thẩm Nguyên Phong nhận thơ của Trương Thanh Thu, lúc này thấy hắn không hề động bút, liền châm chọc: "Thẩm Nguyên Phong, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ thưởng thức thơ người khác của ngươi, ta còn nghĩ ngươi hẳn rất thông thạo. Hóa ra ngươi cũng chỉ như chúng ta, cái gì cũng không biết nhỉ!" Quan hệ giữa nàng và Thẩm Nguyên Phong cũng không phải hời hợt. Cho nên, dù hắn bây giờ đã là quan tam phẩm, nhưng trong mắt nàng, Thẩm Nguyên Phong bây giờ hay trong quá khứ cũng chẳng có gì khác biệt.
Trần Tĩnh nhẹ kéo tay áo tỷ tỷ dưới bàn, bảo nàng đừng gây sự ở đây. Trần Anh bĩu môi.
Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lãnh đạm của A Hạnh, tựa như chẳng hề quan tâm chuyện vừa rồi, hắn cảm thấy thật khổ tâm, liền nói: "Tuy ta không làm thơ, nhưng năng lực thưởng thức thơ vẫn có đủ. Thơ của Thanh Thu tiểu thư thanh cao tao nhã, rất hiếm có". Dường như câu nói này mang đầy tâm trạng hờn dỗi. Nàng không cần ta, thì ta cũng chẳng thèm để ý đến nàng. Trên đời này còn rất nhiều nữ tử xứng đáng hơn!
Lời vừa nói ra đã khiến tỷ muội Trần thị cùng Vân Đóa mặt trắng bệt không còn chút máu. Tâm tình các nàng cũng trở nên thật khó chịu. Không biết lúc này tâm trạng A Hạnh như thế nào, cả ba người đều nhìn sắc mặt A Hạnh, nhưng nàng vẫn giữ nguyên biểu cảm thản nhiên như cũ. Nhưng trông như vậy càng làm cho các nàng đau lòng hơn. Trần Tĩnh nắm lấy tay A Hạnh, bàn tay nàng lạnh băng. Trần Tĩnh đau lòng, nói nhỏ với Trần Anh: "Trần Anh, đừng nói thêm nữa."
Trần Anh liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên Phong một cái, khẽ gật đầu.
Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng cười nói: "Hình như Thẩm đại nhân rất hiểu Trương Thanh Thu tiểu thư. Anh hùng cứu mỹ nhân, chắc chắn sẽ làm nên một giai thoại đây."
Thẩm Nguyên Phong nhìn thẳng mắt hắn, như cười như không, "Về giai thoại của vương tử, ta được nghe nói đến không ít đâu." Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Bố Nhĩ Thái nghe được lời của Thẩm Nguyên Phong, mang vẻ mặt tươi cười liếc mắt nhìn A Hạnh một cái. Ánh mắt hắn mang theo vô vàn dịu dàng khiến cho lòng Thẩm Nguyên Phong như bị buộc chặt, hắn không dám quay đầu lại nhìn dáng vẻ của A Hạnh.
Bố Nhĩ Thái cười nói: "Lời đồn của quý quốc truyền đi thật nhanh. Thật khiến tiểu vương phải giật mình." Hắn không hề phủ nhận về tin đồn, Thẩm Nguyên Phong nghe thấy chẳng khác nào hắn đang ngầm thừa nhận. Thẩm Nguyên Phong nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn không hề che giấu ánh mắt lạnh băng của mình. Bố Nhĩ Thái mặc dù khóe miệng lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại tỏ ra vẻ một chút cũng không nhường.
Mãi đến khi Trương Chiêu nói một câu: "Mọi người mau nhìn xem, đám Trạng Nguyên đều đem thơ vừa làm xong lên đài rồi kìa!" Hai người mới tập trung hướng ánh mắt lên sân khấu
Trên đài đã có không ít người đưa thơ của mình ra trước mặt mọi người. Trong đó, thơ của Chúc Trạng nguyên được mọi người chú ý nhiều nhất, nhiệt tình ủng hộ, thơ của vài người còn lại cũng không tồi. Cũng có vài nữ tử ngại ngùng đem thơ của mình ra cho mọi người thưởng thức, tuy rằng còn thua xa Trương Thanh Thư, nhưng đối với một nữ tử mà nói, có thể làm được thơ đã là rất giỏi rồi. Những nữ tử nhận được sự tán thường của mọi người cũng sẽ khiến các nam tử khắc ghi trong lòng, không chừng còn có thể tạo nên một mối lương duyên.
A Hạnh vừa rồi nhìn thấy Trương Chiêu cầm bút viết thơ nhưng lại không thấy hắn đem lên, liền hòi: " Sao Trương đại nhân không đem tác phẩm xuất sắc của mình lên cho mọi người cùng thưởng thức?"
Trương Chiêu gấp tờ giấy lại, nhét vào trong tay áo của mình, ngượng ngùng nói: "Thơ của mọi người hay như vậy, không cần xem bài thơ kém cỏi này của ta đâu. Vẫn nên để ta tự đem về nhà thưởng thức là được rồi!"
A Hạnh cười: "Trương đại nhân thật khiêm tốn!"
Cách đó không xa, một tên nha hoàn khom lưng nói nhỏ gì đó bên tai Lục tiểu thư, trên mặt nàng ta liền lộ ra ý cười. Nữ tử mặt tròn ngồi bên cạnh nàng ta, Từ tiểu thư hỏi: "Thế nào rồi?"
Lục tiểu thư nhìn A Hạnh ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Từ tiểu thư: "Ta bảo nha hoàn để ý một chút, quả nhiên như ta đoán, Lý Hạnh này ngoại trừ việc câu dẫn nam nhân, còn lại trong đầu chả có gì khác. Vừa rồi nha hoàn nói cho ta biết, nàng ta chẳng viết được gì cả!"
Một vị Vương tiểu thư khác che miệng cười, châm chọc nói: "Có thể căn bản người ra không biết chứ đấy."
Từ tiểu thư nhìn Lý Hạnh, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta thực hiện kế hoạch thôi!"
Lục tiểu thư gật gù, đứng dậy, đi tới bên người Trương Thanh Thu tiểu thư đang ở trên sân khấu, nói nhỏ bên tai nàng ta. Trương Thanh Thu gật đầu, sau đó quay xuống mọi người cười nói: "Lục tiểu thư nhìn thấy có nhiều người ngần ngại không dám đem thơ của mình ra, vì không muốn chôn vùi những bài thơ hay nên nàng ấy đề nghị mọi người cùng nhau chơi một trò chơi."
Rất nhiều người xem các bài thơ hay trên sân khấu, cảm thấy thơ của bản thân không bằng được ai. Đến cả Trương Chiêu cũng chẳng đem thơ của mình lên. Cuộc thi hội nhất thời có chút buồn tẻ, vậy nên mọi người vừa nghe thấy có trò chơi, đều tỏ vẻ tò mò hưng phấn.
Lúc này nhóm quý nữ cùng phối hợp với Lục tiểu thư lớn tiếng hỏi là trò chơi như thế nào.
Trương Thanh Thu cười nói: "Trò chơi này chơi như thế nào, phải để Lục tiểu thư tới nói cho mọi người biết rồi."
Hàng trăm ánh mát dưới sân khấu đều tập trung nhìn về Lục tiểu thư. Lục tiểu thư đứng trước nhiều tài tử như vậy, trong phòng vô cùng hưng phấn. Khuôn mặt trái xoan đỏ rực, nàng nhìn mọi người, cười nói: "Kỳ thật trò chơi này của ta vô cùng đơn giản, chính là truyền cầu hoa". Vừa nói xong liền có một nha hoàn đem lên cái trống hoa, một tên nha hoàn khác mang miếng vải đỏ và một cái lục lạc nhỏ tới cho Lục tiểu thư. Lục tiểu thư lắc lắc lục lạc trong tay, âm thanh leng keng vang lên, dễ nghe vô cùng.
"Đợi nha hoàn nhà ta đánh cái trống hoa này, mọi người phía dưới đồng thời bắt đầu truyền cầu hoa. Lúc tiếng trống dừng lại, cầu hoa trên tay ai thì người đó phải đem thơ của mình ra cho mọi người cùng thưởng thức."
Lục tiểu thư ngừng một chút, Từ tiểu thư dưới sân khấu liền phối hợp hỏi han: "Nếu ta không muốn đưa bài thơ của mình ra thì sao?"
Lục tiểu thư cười duyên dáng: "Nếu không đem thơ ra, sẽ nhận lấy một sự trừng phạt nho nhỏ từ mọi người. Về phần loại trừng phạt gì, ta đây sẽ không nói trước, mọi người cứ chờ đó mà xem. Vậy nên mọi người tuyệt đối đừng giấu thơ của mình nhé. Còn những người chưa viết thơ ra giấy thì cũng tranh thủ viết đi thôi. Ta tin rằng, những người có thể đến tham dự hội thơ này đều là người có tài, không thể ngay cả vài câu thơ đơn giản cũng không viết được đúng không!"
Nhóm quý nữ dưới đài đều gật gù đồng ý. Nếu đám nữ tử đã cảm thấy hứng thú như thế, những nam tử kia sao có thể phản đối đây? Hơn nữa, mặc dù có vài người ngại ngùng không muốn đem thơ của mình ra, nhưng nếu nhìn thấy bài thơ của mình bị cất đi lại cũng không đành lòng. Trò chơi này vậy mà lại cho bọn họ một cơ hội, nếu cầu hoa thực sự dừng lại trên tay bọn họ, bọn họ cũng là bị buộc phải đem thơ của mình ra. Cho dù thơ viết không hay, cũng không mất mặt gì lắm. Nhưng nếu được mọi người đón nhận, không phải là càng tăng thể diện sao?"
Vì thế mọi người đều hết sức vui vẻ chờ đón trò chơi này.
Lục tiểu thư thấy kế hoạch đã thành công một nữa, không khỏi đắc ý nhìn về phía A Hạnh cười cười, liền thấy ánh mắt của A Hạnh cũng đang dừng lại trên người mình, như là đã nhìn mình thật lâu rồi. Lục tiểu thư nhướng nhướng lông mi nhìn A Hạnh, trong đầu tưởng tượng ra cảnh A Hạnh bị mất mặt trước mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng lại thấy đối phương đang nhìn mình cười đầy kỳ quái, như là đã nhìn thấu được điều gì. Nụ cười của Lục tiểu thư bỗng cứng nhắc, chột dạ thu hồi lại ánh mắt, sau đó xuống đài, về lại chỗ ngồi của chinh mình.
Từ lúc A Hạnh nhận được thiệp mời của đám quý nữ, liền biết các nàng muốn mình đến hội thơ này nhất định không có ý gì tốt. Nên lúc Lục tiểu thư lên sân khấu nói ra trò chơi này, chỉ sợ đều là muốn nhắm đến nàng. Nàng không muốn sao chép thơ của đời trước, lại càng không muốn bị làm bẽ mặt trước mọi người. Vậy chỉ còn cách duy nhất là không để quả cầu hoa kia dừng lại trên tay mình. Điều này đối với nàng mà nói, cũng không phải là việc khó gì.
Lục tiểu thư sau khi làm xong bài thơ, liền hướng về phía nha hoàn cầm trống hoa ra hiệu. Nha hoàn gật gật đầu, đánh trống hoa vang lên thùng thùng thùng, tiếng trống trầm bổng mà dồn dập vang lên. Cùng lúc đó, cầu hoa truyền từ tay người này sang tay người khác.
Có một vài con cháu nhà quan vì muốn trêu chọc nữ tử mà cố ý dừng lại một chút nơi tay cầm cầu hoa, sau đó bỗng truyền sang cho cô nương bên cạnh, khiến các cô nương sợ hãi hét chói tai liên tục, luống cuống tay chân truyền cầu hoa cho người tiếp theo, mọi người được dịp cười vang. Các cô nương xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Tuy rằng miệng trách cứ, nhưng hai mắt lại long lanh trong suốt, không có tí tức giận nào.
Hội thơ xuất hiện bầu không khí vui vẻ nhất từ lúc bắt đầu tới giờ.
Tiếng trống bỗng dừng lại, cầu hoa được truyền đi một vòng, dừng lại trên tay một vị đệ tử tướng quân. Người bên ngoài ồn ào đòi hắn phải đưa thơ ra, Lục tiểu thư cũng cười cười: "Không lấy ra sẽ bị phạt! Phạt ngươi học theo tiếng chó sủa!"
Bọn nam tử ồn ào bảo hắn học theo tiếng chó kêu, còn nữ tử lấy khăn che miệng cười trộm.
Người kia đương nhiên không muốn mất mặt như vậy, liền mạnh dạn đem bài thơ của mình ra. Bình thường đương nhiên không đọc thơ nhiều, thơ viết ra thật sự không có mấy phần tinh tế, nhưng vì mọi người tôn trọng hắn là đệ tử tướng quân nên cũng không giễu cợt hắn.
Tiếng trống hoa lại vang lên, lúc này cầu hoa dừng lại trong tay một nữ tử. Nữ tử mặt đỏ bừng đem thơ của mình ra. Lần tiếp theo nữa cầu hoa dừng lại trong tay một gã quan nhị phẩm nổi tiếng ăn chơi trác táng, không học vấn không lễ nghĩa, đương nhiên càng không biết làm thơ. Lục tiểu thư cũng sẽ không làm khó hăn, chỉ bắt hắn lộn nhào một vòng trước mặt mọi người xem như trừng phạt.
Đây đều là kế hoạch tốt của nhóm quý nữ, nếu vừa bắt đầu đã muốn làm xấu mặt A Hạnh sẽ khiến mọi người cảm thấy là đang nhắm vào nàng ta, nếu nhóm quý nữ quyết định trước tiên cứ để cầu hoa dừng lại trong tay người khác, lúc sau khiến cầu hoa dừng lại trong tay A Hạnh mới không khiến người khác chú ý tới.
Tiếng trống hoa lại vang lên, lúc này đây, cầu hoa đã rơi vào tay người được sắp xếp từ trước, cách A Hạnh ngày càng gần.
Cầu hoa dừng lại trên tay Vân Đóa, Vân Đóa cảm thấy chơi thật là vui, cười truyền cầu hoa cho Trần Anh, Trần Anh truyền cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lại đưa cầu hoa cho A Hạnh...
A Hạnh biết lúc cầu hoa dừng lại trên tay mình cũng chính là lúc tiếng trống dừng lại, nàng nhìn chằm chằm cầu hoa, chuẩn bị tốt.
Cách đó không xa, nhóm quý nữ cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm A Hạnh, vẻ mặt chờ mong cùng biểu tình kích động.
Trên đài, nha hoàn gõ trống nhìn theo tay A Hạnh, chỉ cần cầu hoa vừa tới tay nàng ta thì tiếng trống sẽ ngừng ngay lập tức, đây là điều tiểu thư nhà nàng đã dặn từ trước.
Cầu hoa truyền tới tay A Hạnh.
Trên mặt nhóm quý nữ đều tỏ vẻ hưng phấn.
Nha hoàn nhìn cầu hoa tính toán đánh hồi trống cuối.
Ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người A Hạnh.
Trong nháy mắt cầu hoa vừa mới truyền đến tay A Hạnh, nàng liền nhanh chứ chớp đem trao ngay cho nữ tử bên cạnh.
Đồng thời, tiếng trống cũng dừng lại.
Tiếng hoan hô của nhóm quý nữ ngừng lại, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Nha hoàn sửng sốt, gương mặt trắng bệt.
Mà nữ tử nhận được cầu hoa còn chưa kịp phục hồi tinh thần. Người này vừa rồi còn cười cười châm chọc A Hạnh. Nàng ta cố ý ngồi bên cạnh A Hạnh, vốn tưởng rằng được xem A Hạnh bị bẽ mặt, không nghĩ tới kết quả lại thế này.
Những người khác cũng không biết sự tình bên trong, thấy cầu hoa rơi vào tay nữ tử kia, liền bảo nàng ta đem thơ ra cho mọi người thưởng thức.
Thất bại trong gang tấc, nhóm quý nữ đều lộ ra vẻ thất vọng cùng tức giận. Từ tiểu thư nhìn A Hạnh, nói với người bên cạnh: "Lý Hạnh này, nhất định là đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta. Nàng ta vừa rồi giống như đã biết tiếng trống sẽ dừng lại ngay. Có phải đã để lộ tin tức ra ngoài không?" Nàng ta nhìn mọi người thắc măc.
Những người còn lại đều lắc đầu nói: "Không thể nào, chúng ta đều chỉ cầu cho nàng ta bị xấu mặt, sao lại có thể lén nói cho nàng ta biết trước?"
Từ tiểu thư không cam lòng, giận dữ nói: "Hồ ly tinh này quả thật không đơn giản!"
Lục tiểu thư hừ lạnh: "Không sợ, chúng ta còn có chiêu sau. Nàng ta có thể thoát được một lần, nhưng khó mà thoát được thêm lần nữa."
Bên kia, Vân Đóa vuốt ngực thở phào: "Nguy hiểm thật, thiếu tí nữa là dừng lại trong tay A Hạnh rồi."
Tỷ muội Trần thị nhìn ra được A Hạnh đã phải sử dụng chiêu nên mới qua được cửa này, cũng hiểu được điểm kỳ lạ ở đây. Trần Tĩnh cười với Vân Đóa: "Vân Đóa ngốc nghếch, vừa rồi nếu không phải A Hạnh nhanh tay, giờ đã gặp phiền toái lớn rồi."
Vân Đóa cũng không phải ngốc, vừa được các nàng nhắc liền hiểu ngay vấn đề, nàng cúi đầu khẽ mắng: "Đám người này thật âm hiểm."
A Hạnh vội nói: "Vân Đóa, đường nói lung tung."
Một bàn của Trương Chiêu kia cách các nàng rất gần, đương nhiên cũng thấy được màn này, Bố Nhĩ Thái nhìn A Hạnh khen: "Không nghĩ ra thân thủ của cô nương lại nhanh nhẹn như vậy."
A Hạnh cười nói: "Chỉ là chút tài mọn, vương tử quá khen rồi."
Thẩm Nguyên Phong lại lạnh lùng nói: "Ta thực sự rất muốn xem cầu hoa dừng lại trên tay A Hạnh cô nương thì sẽ như thế nào."
Trần Tĩnh không thể nhịn được nữa, nói với Thẩm Nguyên Phong: "Ngươi rất muốn thấy A Hạnh bị xấu mặt sao?"
Thẩm Nguyên Phong nhất thời nghẹn lời, hắn muốn nhìn thấy A Hạnh xấu mặt sao? Không. Đương nhiên là không rồi. Cho dù nàng thật sự có lỗi với hắn, cho dù nàng không còn thương hắn nữa, hắn cũng không cách nào có thể chịu được cảnh nàng bị mất mặt trước mọi người.
Nhận thức này khiến hắn thật buồn bực. Hắn quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
A Hạnh nhìn thấy gương mặt lạnh băng của hắn, trong lòng thoáng lo lắng. Hắn vẫn luôn không đành lòng nhìn thấy nàng chịu tổn thương.
Chính là, nàng đối với những tổn thương của hắn, cả đời này cũng không có cách nào bù đắp.
Cầu hoa tiếp tục truyền đi, lần ba, lần bốn... Có không ít người "bị ép" phải đem thơ ra, trong đó cũng có vài bài thơ hay, đương nhiên cũng sẽ có những bài thơ khiến người ta bật cười. Nhưng mọi người đều vui vẻ như vậy, ai sẽ để ý tới chuyện này chứ? Không khí vẫn rất rộn ràng. Lúc cầu hoa truyền hết một vòng, cũng là lúc trò chơi kết thúc.
Lúc này, Lục tiểu thư đứng dậy, đi đến trước sân khấu. Mọi người thấy nàng ta đứng dậy, liền biết lại sắp có gì đó hay diễn ra, nhất thời đồng loạt hoan hô, kêu vang tên Lục tiểu thư. Trong đó có cả vị hôn phu của Lục tiểu thư. Lục tiểu thư rất thích cảm giác được mọi người coi trọng này, trong lòng ngập tràn đắc ý. Vô tình không phát hiện ra, bản thân từ khi nào đã muốn đoạt lấy sự nổi bật của Trương Thanh Thu.
Nàng đi đến trước sân khấu, gọi một tiếng Thanh Thu tỷ tỷ, sau đó quay mặt về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Mọi người chơi cầu hoa lâu như vậy, chắc cũng chán rồi? Chúng ta đổi qua trò chơi khác được không?"
Những người phía dưới đang chơi vui, đương nhiên sẽ đáp ứng. Một năm khó có được vài cơ hội những nữ tử còn độc thân xuất môn du ngoạn, đối với cả nam tử và nữ tử mà nói đều là cơ hội rất tốt, tất nhiên phải chơi hết mình.
Trương Thanh Thu đứng một bên không nói câu nào, vẫn mang vẻ mặt mỉm cười nhìn mọi người.
Lục tiểu thư bảo mọi người giữ yên lặng, nàng ta nói tiếp: "Lúc mọi người vào đều nhận được một dãy số đúng không? Lúc này, một tên nha hoàn đặt cái thùng lên bàn. Lục tiểu thư đi đến bên cạnh cái thùng, từ trong cái lỗ hổng tròn trên thùng lấy ra một tờ giấy, đưa mọi người xem: "Tờ giấy này giống với tờ giấy trong tay mọi người. Nha hoàn nhà ta sẽ bốc từ trong thùng ra một dãy số, người nào có dãy số giống vậy sẽ chọn ra một người trong đám đông để cùng tỷ thí làm thơ. Người thua sẽ bị người thắng trừng phạt."
Trò chơi này có vẻ còn kích thích hơn trò chơi trước. Đám đông lại một lần nữa nhốn nháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.