A Hạnh

Chương 108: Chuyện xưa




Trong lòng A Hạnh hoài nghi, không phải đầy tháng mới có thể thăm tỷ tỷ sao? Bây giờ để mình đến sớm là có ý gì? Chẳng lẽ là tỷ tỷ đã xảy ra chuyện?
Trong lòng A Hạnh hoảng hốt vội vàng hỏi Thúy Hồng: “Bây giờ để cho ta tới sớm, có phải là tỷ ta có chuyện gì không?”
Thúy Hồng cười nói: “Cô nương xin yên tâm, Tứ di nương và Ngũ tiểu thư đều mạnh khỏe.”
A Hạnh càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ là phá lệ để cho mình gặp mặt tỷ tỷ một lần? Nếu không Hồ phu nhân tìm mình làm cái gì? Tốt nhất không cần nghĩ thêm, đi thì biết.
Ngoài phòng sấm chớp rền vang, tia chớp thỉnh thoảng chiếu sáng cả bầu trời đêm, tiếng sấm ầm ầm, mưa to rào rào.
A Hạnh ngồi ở trong xe ngựa, giọt mưa thỉnh thoảng từ cửa sổ xe bay vào, làm y phục mỏng của nàng ướt một chút. Tiếng mưa rơi dày đặc, gần như bao phủ cả tiếng vó ngựa. A Hạnh quả thật không hiểu, Hồ phu nhân có chuyện gì quan trọng lại tìm nàng vào lúc mưa gió thế này.
Chỉ chốc lát xe ngựa dần dần dừng lại.
Người hầu mang nàng tới viện của Hồ phu nhân. Lúc đến nơi cả người A Hạnh đều bị nước mưa làm ướt đẫm. Y phục dính trên người nàng thật chặt, không thoải mái. Thúy Hồng ở bên ngoài thông báo: “Phu nhân, A Hạnh cô nương đã mang tới.”
” Để cho nàng vào đi.” Bên trong truyền tới thanh âm của Hồ phu nhân.
Thúy Hồng đẩy cửa ra, A Hạnh đi vào lại thấy Hồ phu nhân ngồi ở chủ vị, trên người ăn mặc chỉnh tề, búi tóc đoan chánh, bên cạnh còn có một ngọn đèn nến đỏ, dưới ánh đèn lộ ra khuôn mặt nghiêm túc của bà ta.
A Hạnh tiến về phía trước hành lễ với Hồ phu nhân. Hồ phu nhân cười một tiếng: “Được rồi, không cần đa lễ.” Bà ta chỉ cái ghế hoa bên cạnh nói: “Ngồi đi.”
A Hạnh ngồi xuống, cúi đầu, không nói. Nàng vừa tiến đến thì thấy vẻ mặt Hồ phu nhân, đã biết hôm nay bà ta cố ý gọi nàng tới, xem ra là có lời gì muốn nói với nàng. Chỉ là nàng và Hồ phu nhân ngoại trừ tỷ tỷ thì có cái gì để mà nói? Nàng ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng chờ đợi bà ta lên tiếng. Diệp Gia Quán.
Hồ phu nhân lấy ra một cái khăn màu trắng, phía trên thêu một đóa hoa mai nho nhỏ. Hồ phu nhân cuồn khăn lại sau đó quay mặt lại nhìn A Hạnh, nhẹ giọng nói: “Đây là khăn tay của một đứa cháu gái ta, cha nàng vốn là một tiểu quan lục phẩm, nhưng là bởi vì tham ô bị cách chức, cô cháu gái này từ thiên kim tiểu thư biến thành kẻ bình dân.”
A Hạnh ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng có chút ngạc nhiên, Hồ phu nhân gọi nàng tói là để kể chuyện xưa sao?
Hồ phu nhân thấy A Hạnh nhìn mình liền cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhưng đứa cháu gái này của ta tâm cao khí ngạo, không thể tiếp nhận chuyện trở thành bình dân, một lòng muốn gả cho một nam tử địa vị vao quý để đề cao thân phận của mình! Nga, quên nói cho ngươi, đứa cháu gái này của ta có mấy phần sắc đẹp.”
“Sau đó rốt cục có một ngày, cơ hội tới, nàng gặp Tiểu vương gia, vì vậy nàng nắm thật chặt cơ hội này, lợi dụng sắc đẹp của mình khiến cho Tiểu vương gia thích nàng, nàng cho là nàng sắp bay lên trời làm phượng hoàng!” Hồ phu nhân dùng khăn tay che miệng lại nhẹ giọng cười, trong tiếng cười có mùi khinh bỉ.
Trên mặt A Hạnh mang theo nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng nghe, trong lòng nàng đã hiểu, Hồ phu nhân tuyệt đối không chỉ là kể chuyện xưa cho nàng nghe đơn giản như vậy, nhưng nàng nói những thứ này rốt cuộc là vì cái gì?
” Nhưng điều nàng không ngờ đó là Tiểu vương gia này đã đính hôn, mà người đính hôn kia chính là thân tỷ tỷ của nàng, đã được quyết định là chánh thê, ngươi nói thế giới này có phải rất nhỏ hay không?” Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôb và Diệp Gia Quán.
Trong lòng A Hạnh rung lên, cặp mắt thẳng tắp nhìn về phía Hồ phu nhân, mà Hồ phu nhân cũng đang như cười như không nhìn nàng, hai mắt lộ ra tia sáng lạnh.
Lời này là có ý gì?
Hồ phu nhân thu hồi ánh mắt tiếp tục nói: “Người cùng Tiểu Vương gia đính hôn rất không thích sự tồn tại của cháu ta, cũng phải, ai có thể tiếp nhận chuyện phu quân tương lai cũng đã thích nữ tử khác? Vì vậy vị tiểu thư kia tìm cháu gái của ta hy vọng cháu gái của ta có thể rời khỏi Tiểu vương gia, cho dù là làm thiếp vị tiểu thư kia cũng không tha cho nàng.”
Bốn chữ cuối cùng Hồ phu nhân quay mặt sang nhìn chằm chằm A Hạnh, cố ý nhấn mạnh!
Nghe đến đây A Hạnh đã hiểu chuyện xưa của bà ta có ám chỉ gì, hơn nữa còn có liên quan mật thiết tới mình, nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy Thẩm Nguyên Phong, Hồ Nhã Tình là bạn bên cạnh hắn, lúc ấy ánh mắt Hồ Nhã Tình nhìn Thẩm Nguyên Phong vô cùng đặc biệt, bộ dạng nhu tình như nước, kết hợp với chuyện xưa của Hồ phu nhân, A Hạnh đã hiểu, Tiểu vương gia kia chính là ám chỉ Thẩm Nguyên Phong! Tiểu thư đính hôn cùng Tiểu vương gia chính là ám chỉ Hồ Nhã Tình! Mà còn người cháu họ kia sợ sẽ là chỉ có thể là mình!
Thẩm Nguyên Phong và Hồ Nhã Tình đã đính hôn sao? Đã như vậy, tại sao Thẩm Nguyên Phong trong đêm hôm đó còn nói muốn mình gả cho hắn! Chẳng lẽ nói, những con em quyền quý này đều như nhau, tình cảm tùy tiện như vậy, nếu hắn nói lấy nàng thì muốn nàng làm thiếp cho hắn sao?
A Hạnh lòng tức giận dâng trào như ngọn lửa. Nhưng nàng không muốn để cho phu nhân nhìn thấu tâm tình của nàng, nàng hết sức đè xuống tức giận, mặt mỉm cười nhìn về phía Hồ phu nhân: “Phu nhân, vị cháu gái kia của người đã làm gì?”
Hồ phu nhân thở dài một cái, lắc đầu một cái: “Vị cháu gái kia của ta quá không hiểu chuyện, nàng cũng không quan tâm tiểu thư kia là thân phận gì, nàng là thân phận gì, lại còn muốn cướp Tiểu vương gia. Nhưng, ta cũng có thể hiểu được, nàng vất vả lắm chộp được cơ hội này như thế nào lại buông tay? Nhưng đáng tiếc là nàng không tự lượng sức, kết quả chẳng những là hại chính nàng...” Nàng dừng một chút, cặp mắt nhìn về phía A Hạnh, ánh sáng lóe lên từng chữ từng chữ nói: “Còn hại người tỷ tỷ lương thiện kia của nàng!”
Trong lòng A Hạnh rùng mình, đứng lên, cũng không giữ vững được tĩnh táo nữa, nhìn sang Hồ phu nhân, trầm giọng nói: “Phu nhân đây là ý gì? Chuyện này liên quan gì đến tỷ tỷ nàng?”
Hồ phu nhân xem nhẹ khẽ cười hai tiếng, đưa tay vẫy mấy cái ý bảo A Hạnh ngồi xuống, trong miệng nói: “A Hạnh thật biết điều, nghe chuyện xưa mà nhập tâm như vậy?”
A Hạnh nhịn khí trong lòng, ngồi xuống, nhìn bà ta nói: “Kính xin Hồ phu nhân giúp A Hạnh giải thắc mắc!”
Con ngươi Hồ phu nhân chuyển một cái, khẽ cười cười, trong nụ cười mang theo một chút mùi ác độc: “A Hạnh thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra? Vị tiểu thư kia đối với cháu gái ta tận lòng khuyên nhủ, cháu ta hồ đồ ngu xuẩn, vẫn nương nhờ bên cạnh Tiểu vương gia, vị tiểu thư kia đương nhiên tức giận. Nhưng vì cháu ta tạm thời nhận được sự quan tâm của Tiểu vương gia, tiểu thư kia không tiện gây khó dễ nàng, nhưng tỷ tỷ kia của nàng đã là người trong nhà của vị tiểu thư này, Tiểu vương gia này cũng không tiện xen vào! Tỷ tỷ của cháu địa vị không cao, chỉ là tiểu thiếp trong phủ. Tiểu thư kia muốn trị một một tiểu thiếp thì có khó gì?” Diệp Gia Quán.
A Hạnh âm thầm kinh hãi, không chớp mắt nhìn Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân không ngần ngại ánh mắt của nàng, bà ta nhìn A Hạnh cười một tiếng, quay mặt sang, nói tiếp: “Chuyện cũng trùng hợp thật, vừa lúc tỷ tỷ của cháu ta sanh xong hài tử, ngươi biết, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ, trong thời gian ở cữ là lúc dễ dàng gặp chuyện không may nhất, sản phụ có thể sau khi sinh xong thì bị gió nhập, hài tử bị bệnh chút xíu cũng có thể mất mạng!”
Nói đến đây Hồ phu nhân vừa nhìn về phía A Hạnh, nhẹ nâng lông mày lên: “A Hạnh, ngươi nói, vị tiểu thư kia cùng với mẫu thân của nàng có thể chùn tay hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.