"An Khang, cháu trốn trong phòng đẻ trứng vàng à, còn không ra đây giúp dì nấu cơm, đợi ai đến phục vụ cháu nữa!" Từ Hồng hét lên.
An Khang bĩu môi, than thở với anh trai cô ta: "Bà già chỉ biết sai bảo bọn mình, sao bà ta không gọi cô con gái ngoan của mình đi, dù sao bà ta cũng không thể làm gì được em, đánh chết thì em cũng không ra ngoài đâu."
"Dì ơi, tôi đau đầu, không dậy được đâu." An Khanh hét một tiếng với bên ngoài.
Mặt Từ Hồng sa sầm lại: "Ngày hôm qua cháu đau bụng, hôm nay đau đầu, có phải ngày mai sẽ đầy hơi dạ dày hay không, có muốn dì đưa cháu đến bệnh viện bây giờ luôn không, để tránh người ta nói dì đối xử tệ với cháu."
"Cảm ơn dì đã quan tâm, tôi cũng không cần đi bệnh viện đâu."
"Mẹ, cô ta khó chịu thì mẹ cũng đừng gọi cô ta, con giúp mẹ một tay. Bé cưng, hôn hôn bà ngoại đi nào, để bà ngoại không tức giận." An Khê nói.
Hai đứa trẻ ngồi trên sô pha chơi đồ chơi nhỏ, là đồ chơi của hai người cậu trước đây. Anh trai ôm một chiếc xe đạp làm bằng gỗ, vừa quay đầu hôn một cái lên mặt của Từ Hồng: "Hôn hôn bà ngoại, bà ngoại không tức giận."
Cháu trai nhỏ là hạt dẻ cười, Từ Hồng cười đến những nếp nhăn trên khóe mắt ép lại với nhau: "Lần đầu tiên Giang Triều đến chơi nhà, con ngồi chơi với thằng bé là được rồi, mẹ còn cần con giúp một tay sao, cũng không phải mẹ không biết trình độ của con đâu, đừng có càng giúp càng bề bộn thêm."
"Mẹ à, con nói cho mẹ biết, hai năm nay con cũng không phải ở không, tay nghề nấu ăn đã cải thiện không ít rồi, hơn nữa Giang Triều anh ấy cũng không phải khách, còn cần con tiếp anh ấy à."
An Toàn là thợ nguội cao cấp và thợ cả trong nhà máy. Nhà máy cấp cho ông một ngôi nhà, là căn hộ nhỏ có ba phòng ngủ và một phòng khách. Bọn họ đã ở đây gần hai mươi năm rồi, nhà bếp được mở ra từ phòng khách. Trước kia, An Khê ở cùng một phòng với An Khang, có điều cuộc sống ở chung giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp gì, cãi nhau là chuyện thường xuyên.
Bọn họ đều hận không thể ăn thịt rồi uống máu lẫn nhau. Bây giờ An Khê có thể đối xử với An Khang một cách bình tĩnh như vậy thì Từ Hồng không thể không thừa nhận, con nhím nhỏ hiểu chuyện trước đây đã biết lượng thứ cho người khác, cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực mới có thay đổi như ngày hôm nay.
"Khê Khê, lúc trước mẹ hỏi thăm người ta rằng chỗ con bị điều xuống kia rất hoang vu đấy! Thanh niên trí thức bọn họ lên đây nói bọn họ phải liên tục làm việc trong ruộng đến nửa đêm, đồ căn còn là cám với dưa muối, con xem con gầy thành dáng vẻ gì rồi đi, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn."
An Khê đang vo gạo, nghe vậy thì cô mỉm cười trả lời: "Mẹ à, con gầy chỗ nào, con còn nhìn thấy cái cằm này đã tròn hơn không ít đấy! Con nói mẹ nghe này, vận may của con rất tốt, vừa vào trong thôn thì bác sĩ ở trạm y tế ở chỗ đó của bọn họ sắp được điều lên thị trấn. Bác sĩ Hoàng người ta thấy con có bằng cấp cao, bảo con tiếp nhận vị trí của ông ấy, mỗi ngày con cũng không cần làm gì hết, ngồi cả ngày đến tối còn nhận được công điểm nữa! Với lại, con nói cho mẹ biết, Giang Triều rất giỏi kiếm tiền, đồ ăn mà con ăn mỗi ngày đều ngon hơn ở nhà."
"Thật sao?" Từ Hồng nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Con lừa mẹ làm gì, nếu ăn không ngon, hai đứa cháu ngoại của mẹ có thể lớn lên béo trắng như vậy sao."
An Khê nhìn thoáng qua bên ngoài, Giang Triều đang nói chuyện với An Toàn. Dáng vẻ của An Toàn tương đối già, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn, giống như cách một thế hệ với mẹ cô. Có điều điều kiện của ông tốt, danh tiếng của thợ nguội cao cấp có thể khiến người khác nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ông cũng ít đi mấy nếp, hơn nữa ông là một người thành thật.
Gần gũi với Giang Triều, An Toàn phát hiện thanh niên này rất có định tính. Ông cũng coi như đã nhìn thấy không ít cảnh đời, cũng gặp gỡ không ít người, những người trẻ tuổi học làm thợ nguội với ông có mấy người không thấp thỏm nóng nảy, không làm việc chăm chỉ mà chỉ muốn một bước lên trời.
Ngay cả con trai của ông cũng trạc tuổi với Giang Triều, làm việc lại hấp ta hấp tấp, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đến bây giờ vẫn còn là một đứa vô tích sự. Lúc trước nó nói muốn thi đại học, cũng không thấy nó thi được trò trống gì. Ngược lại An Toàn lại không thể không thừa nhận đứa con rể này không biết đã dày dạn kinh nghiệm hơn con trai ông rất nhiều.
Mùi khói dầu trong nhà bếp bắt đầu bay lên, Từ Hồng bỏ ớt vào trong nồi xào, chẳng mấy chốc, mùi ớt sặc mũi đã truyền ra từ trong nồi. An Khê mở cửa sổ ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi tan đi không ít mùi sặc sụa.
"Con đến Bắc Kinh này còn trở về nữa không?" Từ Hồng hỏi.
"Con thi đậu đại học rồi, Giang Triều nói sẽ theo con ổn định ở bên này luôn." An Khê cười cười.
Trên mặt Từ Hồng lập tức vui vẻ: "Con thi đậu trường nào?"
"Bắc Đại!"
"Vậy thì tốt rồi, con yên tâm đi học đại học, mẹ sẽ giúp con chăm sóc hai đứa con. Con không biết đâu, hai anh em An Kiện nói muốn thi đại học gì đó, suốt ngày trốn trong phòng không làm chuyện gì hết, kết quả là đại học cũng chẳng thi đậu, vẫn là con gái ngoan của mẹ hăng hái phấn đấu." Động tác xào rau trong tay Từ Hồng không hề ngừng lại.
"Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, sau này cũng đừng quá để ý đến chuyện của An Kiện và An Khang, tránh cho bản thân mẹ chịu khổ còn không có danh tiếng tốt đẹp gì, không đáng đâu ạ." An Khê ngẩng đầu lên nói.
Đứng ở góc độ của những người ngoài cuộc, cô càng dễ hiểu rõ Từ Hồng hơn, một người phụ nữ vừa mới bị tổn thương dẫn theo con gái đi bước nữa cũng chẳng dễ dàng gì. Ở nhà mới, bà phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, không mạnh mẽ thì sẽ bị bắt nạt, không chỉ bị con trai và con gái riêng bắt nạt mà còn phải bị cha mẹ chồng không ưa.
Nhiều năm như vậy, Từ Hồng gay gắt với con trai và con gái riêng, nhưng đây cũng chỉ là hung dữ mắng ngoài miệng, nhưng về vật chất thì chưa từng để bọn họ thiếu thốn, đồ dùng nên có như nhau cũng không phải ít.
"Con tưởng rằng mẹ muốn quan tâm đến chúng nó sao, còn không phải nhìn thấy chúng nó thì mẹ đã tức giận rồi."
An Khê cười cười, không dây dưa quá nhiều về chuyện này. Từ Hồng có thể chăm sóc bọn trẻ giúp cô cũng là một điều vui mừng bất ngờ, cô vốn định tìm một bảo mẫu đáng tin cậy để săn sóc bọn nhỏ trước, đợi hai đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút thì sẽ đưa đến nhà trẻ. Có điều, dù sao tìm người khác cũng không yên tâm bằng người thân.
"Mẹ, mẹ giúp con chăm sóc hai đứa trẻ kia, con sẽ trả tiền lương cho mẹ."
"Mẹ rất vui mừng khi được chăm sóc cháu ngoại của mình, còn cần con trả tiền lương cho mẹ sao, các con có được chút tiền đã không dễ dàng, đừng nghĩ đến chuyện suốt ngày tiêu tiêu. Nói đến chuyện này, không phải mẹ nói con, các con đến đây thì cũng thôi đi, còn mang nhiều đồ đến như vậy, có lãng phí hay không?" Từ Hồng trợn mắt nhìn cô.
An Khê nhếch miệng cười tươi: "Giang Triều nói đây là đồ mà anh ấy hiếu kính cho mọi người. Con không cho anh ấy mua, anh ấy còn chê con không hiểu chuyện."
"Sau này không được phép làm vậy nữa."
An Khê đặt củ cải đã rửa xong lên thớt thái, từng miếng củ cải trắng trẻo mọng nước dừng lại trên thớt.
"Lúc trước con rể nói con chịu ấm ức là chuyện gì xảy ra, con nói thật cho mẹ đi, đừng giấu diếm mẹ."
Tay thái rau của An Khê dừng một chút: "Thực ra cũng không phải chuyện to tát gì, chính là Giang Triều đau lòng cho con mới nói chuyện này thành tương đối nghiêm trọng thôi. Lúc đó, con bị một tên du côn bắt nạt, Giang Triều giúp con đuổi gã đi, vừa khéo lúc ở cùng anh ấy thì bị người khác bắt gặp mới truyền ra một vài lời khó nghe. Vì danh tiếng của con nên anh ấy ôm tất cả mọi chuyện vào bản thân mình, sau này bị người khác tố cáo lên lãnh đạo công xã ở nơi đó, tình hình tương đối nguy hiểm, ngoại trừ kết hôn ra thì con cũng chẳng nghĩ ra cách nào để bảo vệ anh ấy. Lúc đó, con cảm thấy anh ấy bằng lòng kéo bản thân vào vì con nên con cũng không thể có lỗi với anh ấy được, mẹ à, mẹ nói xem có đúng không!". Ngôn Tình Sắc
"Cái gã du côn kia không làm gì con chứ!" Từ Hồng rất bất mãn với việc An Khê nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ.
"Mẹ nghĩ cái gì đó, không phải đã bị Giang Triều đuổi đi từ lâu rồi sao!" An Khê vén tóc ra đằng sau, trên bàn tay đỏ bừng ướt đẫm một mảng.
"Sao trước đây lại đi, để con gạt người trong nhà chạy đến cái nơi rách nát kia nữa?" Từ Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng cô một câu.
An Khê bĩu môi: "Nếu con không chạy đến chỗ đó, con sẽ không gặp được Giang Triều, sẽ không có chuyện có hai đứa cháu ngoại kia của mẹ. Hơn nữa, mặc dù con gả cho Giang Triều là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà con thực sự rất thích anh ấy. Mẹ ơi, con kể cho mẹ nghe một chuyện thú vị nhé, lúc gả cho anh ấy, con không biết Giang Triều thích con, con tưởng rằng anh ấy thích người khác cơ. Mẹ nói xem, người đàn ông mà con thích lại không để ý đến con, lúc đó con cực kỳ đau lòng, cảm thấy cuộc sống sau này cũng chẳng còn hy vọng gì. Kết quả mẹ đoán xem, Giang Triều anh ấy cũng thích con, anh ấy nói từ lần đầu tiên gặp con đã thích con rồi, lúc đó con vui mừng đến phát điên, cảm thấy bản thân chẳng khác nào đang nằm mơ vậy."
"Người ngớ ngẩn đến chỗ này của con cũng hết mức rồi!" Từ Hồng liếc nhìn cô với vẻ ghét bỏ, bà cũng nghi ngờ rằng, có phải khí hậu ở cái chỗ thôn Tam Thủy kia có vấn đề, nuôi đứa con gái ngoan ngoãn của bà đến ngốc nghếch luôn rồi hay không.
Lúc hai người nói chuyện, Từ Hồng đã làm xong vài món ăn chính từ lâu, năm món ăn và một món canh, ba món chính đều có dầu.
"Giang Triều, anh và chú đang làm gì đó?" An Khê hỏi.
An Toàn nhìn sang An Khê với vẻ ngạc nhiên, phải biết rằng, trước kia An Khê chưa từng gọi ông là chú mà thay vào đó luôn dùng này để gọi ông. An Khê nở một nụ cười với ông, An Toàn lại không biết phải làm gì.
Giang Triều đang giúp An Toàn sửa lại cánh cửa bị rớt một bên, hai người đập đập gõ gõ một hồi, trông có vẻ rất thân quen với nhau.
Cô chỉ biết Giang Triều ở đâu cũng có thể hòa nhập một cách dễ dàng nên cô vốn cũng không cần phải quan tâm quá nhiều.
Từ Hồng kêu một tiếng: "Giang Triều, con sửa cánh cửa hỏng kia làm gì, mau đi rửa tay rồi vào đây ăn cơm."
"An Kiện, An Khang, có phải ăn cơm cũng muốn dì đến mời các cháu không!"
Bà vừa nói xong chẳng bao lâu, hai anh em trốn ở trong phòng nhanh tay nhanh chân chạy ra ngoài. Từ Hồng cũng lười trợn mắt nhìn bọn họ, cầm bát đũa đặt lên bàn: "An Toàn, ông vào trong phòng gọi hai tên thằng nhóc thối kia ra đây cho tôi, nghỉ hè mà suốt ngày không về nhà, xem lát nữa tôi trừng trị chúng nó ra sao."
Hai thằng nhóc thối mà Từ Hồng nói là một cặp anh em sinh đôi, năm nay bảy tuổi, bình thường nghịch ngợm như cái gì, trong nhà cũng chỉ có bàn tay của Từ Hồng mới có thể khiến chúng nó ngoan ngoãn lại.
Quả thật giống như bệnh rối loạn tăng động giảm chú ý vậy, chỗ nhỏ như căn nhà này cũng có thể bị chúng nó chạy tán loạn khắp nơi. Từ Hồng đánh từng đứa một, ép bọn nhỏ ngồi vào bàn.
Sự khác biệt của mấy người trên bàn ăn vẫn tương đối rõ ràng, An Toàn cố gắng mời rượu Giang Triều, An Khê biết bình thường anh không hay uống rượu cho lắm, cũng chỉ có lúc ngày lễ hay ngày Tết mới có thể uống một hay ly với người ta. Cô cũng không biết anh có tửu lượng cao như An Toàn hay không.
"Giang Triều, anh uống ít một chút." An Khê huých huých anh.
Thấy sắc mặt của anh xem như vẫn bình thường, nói chuyện cũng coi như trôi chảy nên cô cũng không ngăn cản nhiều cho lắm.
"Cha ơi, cho con một ly đi." An Kiện lắc lư cái ly ở trước mặt cha anh ta.
An Toàn đẩy tay anh ta ra, bực mình nói: "Trẻ con uống rượu làm gì!"
An Kiện: "..."
Trên bàn ăn, An Khanh thỉnh thoảng liếc nhìn về phía An Khê, sau khi bản thân An Khê ăn mấy miếng thì đang đút cơm cho con gái.
"Mẹ ơi, ăn thịt thịt." Tiểu Nhân Trần chỉ chỉ vào thịt bằm trong bát, trên bàn tay nhỏ bé đã bôi đầy dầu.
An Khê đợi cô bé nhai xong cơm trong miệng mới múc một thìa nhỏ khác.
Từ trước đến nay, An Khang chưa từng nhìn thấy một An Khê dịu dàng như vậy, trước đây, lần nào mà cô chẳng giống ngòi pháo, gặp ai thì nổ nấy. Mấy lần cô ta cũng muốn mở miệng nói chuyện, châm ngòi pháo lên, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến toàn thân cô ta khó chịu, cuối cùng An Khang nghĩ tất cả mọi người vẫn đang ăn cơm nên đành thôi.
Kết quả cuối cùng của một bữa ăn chính là Giang Triều say đến mức đứng cũng chẳng vững. An Khê vốn tưởng rằng anh giấu tài năng, sao có thể say được chứ, lại không ngờ rằng bởi vì mùi rượu không ở phía trên mà tất cả đều giữ lại trong cơ thể.
Hai người vốn dĩ định tối nay trở về, nhưng anh lại say ghê gớm như vậy thì đừng nghĩ đến chuyện quay về.
"Đêm nay hai đứa ở lại đi, các con ở trong phòng của hai thằng nhóc thối, còn hôm nay để chúng nó ngủ ở phòng mẹ."
Thấy Từ Hồng sắp xếp ổn thỏa, An Khê cũng không cần phải dắt theo một con ma rượu quay về. Sau khi uống rượu rồi, Giang Triều ngược lại không say khướt, chỉ là ngủ rất sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh giấc.