33 Ngày Thất Tình

Chương 29: Thứ bảy, ngày 23 tháng 7:Nắng cháy




Bảy rưỡi sáng, khi tôi đang mơ màng ngủ thì bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, vừa mở cửa đã thấy Vương Tiểu Tiện tràn đầy sức sống đứng ngoài, tay đang cầm băng dính và túi nhựa.
“Anh làm gì đấy?”. Tôi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra nổi, dựa người vào khung cửa, giọng yếu ớt hỏi anh ta.
“Hôm nay tranh thủ chuyển qua nhé? Vừa vặn tôi có thời gian qua giúp cô đóng gói đồ”.
Tôi đóng cửa, “Không được, tôi muốn ngủ”.
Vương Tiểu Tiện nghiêng người chặn cửa, “Mấy giờ rồi, ngủ cái gì mà ngủ, đã già rồi, làm gì mà ngủ lắm thế?”.
Tôi quay người, cầm cuộn băng dính đen trong tay anh ta, kéo ra một đoạn, dán lên miệng anh ta, “Khi tôi vô cùng buồn ngủ, tiêu chuẩn đạo đức cũng không tỉnh, cho nên đừng có chọc tôi, giết anh rồi cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật”.
Rốt cuộc có bao nhiêu bài hát từng có những câu đại loại như: “Rời xa anh rồi, cả đời em sẽ hoàn toàn mất ngủ”. Song đặt vào bản thân tôi lại chẳng thích hợp, mấy ngày đầu khi vừa chia tay, tôi cũng thực sự mất ngủ, nhưng sau đó nỗi oán hận chung quy không thắng nổi cơn buồn ngủ, hơn nữa phát triển tới cực điểm thì chuyển hóa theo hướng ngược lại, tôi càng ngủ mê mệt.
Mỗi lần trước khi cơn buồn ngủ đến, tôi đều âm thầm cầu nguyện: Tốt nhất lần này có thể ngủ mãi không tỉnh. Thế giới trong mơ của tôi chẳng biết tuyệt vời gấp mấy vạn lần so với cuộc sống hiện thực. Trong mơ, tôi có thể giải cứu lãnh tụ đảng dân chủ Myanmar, có thể gặp riêng chủ tịch hiệp hội tác gia Trung Quốc tại khách sạn, thậm chí tận tay đâm kẻ thù từ thời mẫu giáo, nhưng sau khi chia tay, tôi mơ thấy nhiều nhất lại là cảnh sống bình thường bên anh trước khi chia tay, trong mơ hai chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi với nhau một cách lười biếng và ăn ý, không phải giấc mơ ngọt ngào, đẹp đẽ nhất nhưng bởi vì biết nó không thể nào xảy ra trong hiện thực nữa cho nên dù như thế nào tôi ở trong giấc mơ cũng không muốn tỉnh.
Mười giờ, Vương Tiểu Tiện lại đến, lần này tôi giơ tay đầu hàng, cho anh ta vào. Anh ta cầm mấy món đồ trong tay, ra vẻ chuẩn bị làm một điều lớn lao, “Nào! Chúng ta có thể sắp xếp đồ quý giá trước”.
Tôi đứng trước mặt anh ta, “Tôi là thứ quý giá nhất trong căn nhà này”.
Vương Tiểu Tiện nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Đồ quý giá, quần ngủ của quý cô thủng một lỗ rồi”.
Sau khi phân công, Vương Tiểu Tiện đóng gói đồ điện, tôi thu dọn quần áo. Thấy Vương Tiểu Tiện làm việc một cách tỉ mỉ chu đáo, thật khiến người ta ngứa mắt tức giận, dây điện vuốt xuôi rồi kéo thẳng, còn bọc bằng băng dính, cái ti vi ghẻ từng kinh qua bao mưa gió được bọc trong lớp nilon mỏng giống như bệnh nhân gãy xương, cái gã này, làm gì cũng đều khéo léo đẹp mắt như vậy, thế giới này rõ ràng đều bị bọn họ làm cho trở nên hoang đường rồi.
Hai chúng tôi mỗi người một góc, lặng lẽ làm việc, Vương Tiểu Tiện còn thường xuyên qua kiểm tra bên tôi, không ngừng càu nhàu, nêu ý kiến đối với trạng thái làm việc ủ rũ của tôi: “Hoàng Tiểu Tiên, cô xếp chồng quần áo như vậy lúc mở ra sẽ bị nhăn hết…”, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi cho cô biết một bí quyết nhỏ trong cuộc sống nhé…”, “Ôi, Hoàng Tiểu Tiên à, sao cô không lên taobao mua tấm kê để gấp quần áo loại to ấy? Tôi mua ba cái rồi, không có nó, tôi không sống nổi…”.
Tôi nghe những tiếng ong ong tàn khốc, tần số âm thanh cao kèm thêm tự sướng bên tai, cuối cùng không nhịn được vứt quần áo trên tay đi, “Có đóng gói thôi sao mà anh lắm lời thế? Gần đây chưa bảo dưỡng buồng trứng à, triệu chứng mãn kinh cũng rõ quá rồi đấy”.
Vương Tiểu Tiện cầm giẻ lau trong tay, sắc mặt bình thản, “Chính vì nhìn không quen…”.
“Nhìn không quen? Nhìn không quen càng tốt, tôi không chuyển nữa! Mình anh ở đi”.
“Đừng, đừng, đừng”, cái mặt nịnh bợ của Vương Tiểu Tiện xáp lại gần, “Tôi thực sự là người vừa thu dọn đồ đạc liền thấy hưng phấn, cô đừng giận, tôi đi rót cho cô cốc nước lạnh – đồ uống đặc biệt ngày hè, cô uống một chút, uống một chút đi”.
Tới trưa, đồ đạc cũng thu dọn gần hết, chúng tôi tập trung hết ở cầu thang. Vừa mở cửa, hai chúng tôi đều hóa đá tại chỗ. Mặt trời giữa trưa rọi thẳng xuống đầu một cách dữ dội, giữa chúng tôi và thùng rác nơi không xa kia dường như cách một tầng hơi nóng mịt mù, ngày nóng thế này, nếu chuyển từng chuyến từng chuyến, tôi và Vương Tiểu Tiện nửa đường nhất định sẽ bị phơi thành đống thịt khô.
Vẻ mặt tôi hoảng loạn, nhìn Vương Tiểu Tiện, “Tối chúng ta hãy dọn nhé? Bây giờ cầm hết đồ về đã”.
“Cô từng nghe nói chuyện chuyển nhà buổi tối chưa, ngoài những người muốn lẩn trốn trong đêm?”.
“Vậy tự anh chuyển, tôi không liều làm trò nguy hiểm tính mạng vô vị này”.
Vương Tiểu Tiện nghĩ một chút, “Cô đợi ở đây một lát, đứng vào phía trong, đừng ra chỗ nắng. Tôi về ngay”.
Vương Tiểu Tiện quay người bước vào thế giới nóng rát ngoài kia, tôi trừng mắt nhìn cơ thể anh ta toát ra làn khói đen. Một lát sau, một chiếc taxi dừng trước cổng tòa nhà, Vương Tiểu Tiện bước xuống, “Xếp vào trong xe đi, tranh thủ một chuyến chuyển hết”.
Sau khi xếp đồ xong, Vương Tiểu Tiện chỉ thị tiếp cho tôi, “Cô ngồi vào trong đi, len vào trong một chút”.
Tôi ngoan ngoãn lên xe, sau đó hỏi anh ta, “Vậy anh làm thế nào?”.
Vương Tiểu Tiện chỉ cái thùng to còn lại phía sau, “Tôi bê cái này qua, cô đợi tôi ở hành lang”.
“Không được, thế thì hiện rõ là anh vĩ đại, tôi nhỏ bé”.
“Đừng phí lời, nhớ đấy, sau khi đến nơi, cô đeo cái túi nhỏ bên người, sau đó xuống xe cầm những đồ khác. Nếu không khả năng phối hợp cơ thể của cô kém vậy, chắc chắn sẽ bị đụng đầu”.
“Có phải anh quản quá nhiều rồi không, đi mau đi, cảm thấy sắp ngất thì nhớ đưa tay bảo vệ cái gáy. Bác tài, chúng ta đi”.
Xe từ từ lăn bánh, Vương Tiểu Tiện vẫn còn đuổi theo xe gào lớn, “Nhớ đeo túi nhỏ trước, sau đó mở cửa xe…”.
Chẳng bao lâu sau đã tới cổng tòa nhà, tôi tìm ví tiền, trả tiền xe cho tài xế, bất giác lóng ngóng, đeo túi mang theo bên mình lên, tôi liền cúi người bắt đầu thu dọn đống hành lí to nhỏ bên cạnh.
Bác tài đột nhiên quay lại, vẻ mặt hiền từ nói với tôi: “Chẳng phải bạn trai dặn dò cô rồi ư? Đeo túi nhỏ lên xong, mở cửa xe, sau khi xuống xe thì lấy đồ sau!”.
Đầu tiên tôi luống cuống sau đó lúng túng, vừa gật đầu vừa mở cửa xe, “Vâng, vâng, vâng, trí nhớ của bác thật tốt”.
“Khà khà”, tiếng cười của bác tài xế khoái trá, “Tôi thích nhất xem vợ chồng trẻ đấu khẩu”.
Tôi vừa định hỏi bác tài xế, “Lẽ nào bác không cảm thấy chúng tôi giống hai chị em gái xinh đẹp yêu quý nhau hơn ư?”. Có điều xa xa, nhìn Vương Tiểu Tiện với đỉnh đầu bốc hơi gần như sắp tỏa ra ánh vàng bước qua chỗ tôi, tôi liền nén mấy lời này lại.
Sau khi đồ được chuyển hết vào, tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn Vương Tiểu Tiện bắt đầu gỡ hành lí, cong mông chạy khắp phòng, tôi không nén được cũng bắt đầu suy đoán về con người Vương Tiểu Tiện, phong cách của anh ta quả thật quá đa dạng, muốn định nghĩa anh ta thực sự rất khó. Trước khi tôi chia tay, người này luôn nói những lời độc ác, vô số lần suýt làm tôi phát khóc trong phòng uống nước, lúc anh ta khiến tôi điên cuồng nhất, tôi thậm chí từng ngu ngốc cầu xin bạn trai cũ, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, tai nạn giao thông hay cố ý giết người, chỉ cần có thể thủ tiêu gã này, tôi đồng ý cả đời không cầu danh phận, vĩnh viễn bám gót anh ta sau đó sinh cho anh ta những đứa con đủ lập một đội bóng.
Chính con người này sau khi tôi chia tay đột nhiên biến đổi gene, lúc tôi hoang mang nhất, lúc tôi tuyệt vọng muốn chết nhất, mò mẫm trong bán kính một mét quanh mình, luôn có thể mò được anh ta.
Nói đây là tình bạn tôi không tin. Trong mắt tôi, tất cả những gã đàn ông coi nữ giới là anh em của mình, não nhất định có vấn đề, còn phụ nữ muốn coi đàn ông là bạn thân của mình, chắc chắn trong cuộc đời có quá nhiều giai đoạn từ thất tình tới yêu lại.
Nếu nói là tình yêu, càng không đúng. Ánh mắt Vương Tiểu Tiện quả thật quá thẳng thắn, vô tư, hơn nữa trong mơ hồ, tôi luôn có cảm giác gã này đang tự tìm niềm vui cho bản thân.
Vương Tiểu Tiện cuối cùng cũng mệt lả, nằm bò ra sàn nhà, hấp hối. Tôi nhìn anh ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng khiến anh ta sinh nghi.
“Sao vậy? Đàn ông khi lao động có phải cực kì hấp dẫn không?”.
“Anh có thể giải thích cho tôi được không, sau khi tôi chia tay vì sao anh đột nhiên tỏ ra lương thiện như vậy?”.
Vương Tiểu Tiện sững người, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng, “Thực ra xuất phát điểm của tôi rất đơn giản. Cô thấy đấy, khi đó Mã Gia Tước biến thái, người đầu tiên anh ta giết là bạn cùng kí túc. Lúc ấy tôi thấy cô cũng có khuynh hướng này, vậy cô chắc chắn sẽ giết người trong tổ chúng ta đầu tiên, trong tổ chúng ta, cô lại ghét tôi nhất, tới lúc đó người đầu tiên đổ máu nhất định là tôi, kì thực tôi vì tự bảo bệ mình, nhân tiện đại diện nhà tù Bắc Kinh thể hiện thái độ: Họ không hoan nghênh cô…”.
“Vương Tiểu Tiện”, tôi ngắt lời anh ta, “Anh có thể phân biệt lúc nào cần nói chuyện nghiêm túc không? Bây giờ chính là lúc cần nói chuyện nghiêm túc! Nếu anh không nói rõ, tôi không cách nào ở cùng với anh”.
Vương Tiểu Tiện xoay người, nhìn lên trần nhà, ngây người hồi lâu, “Vậy ngày mai nhé, ngày mai nói cho cô biết”.
“Chuyện có mấy câu, còn phải hẹn ngày nữa”.
“Ngày mai là chủ nhật, nói chuyện nghiêm túc chẳng phải đều nói vào ngày đó ư?”.
“Anh theo đạo Cơ đốc à?”.
“Đúng thế. Cô không biết à?”.
“Nói lung tung! Trước khi ăn anh cũng đâu cầu nguyện”.
“Cô không hiểu, khoảnh khắc tôi đặt đũa hướng về bát cơm chính là nghi thức cầu nguyện chuyên nghiệp nhất, người ngoài không nhìn ra được”.
“Sao nghe thấy khả nghi thế nhỉ…”.
“Dù sao, ngày mai nhất định sẽ kể cho cô. Tôi đi tắm đã. Hoàng Tiểu Tiên, cô không cảm thấy khắp người cô dính nhớp nháp, hơn nữa toàn thân vấn vít một thứ mùi có thành phần hết sức phức tạp sao?”.
Tôi vừa chửi anh ta kinh tởm vừa ra ngoài. Tôi về nhà tắm, tuy còn vài đồ dùng sinh hoạt chưa chuyển nhưng căn nhà trống trải hơn nhiều. Tôi vác mái tóc ướt sũng ra ghế sofa ngồi, nhìn xung quanh, từ ngày đầu tiên bước vào tới bây giờ quả thực không phải là thời gian ngắn, bài trí trong phòng chẳng thay đổi, nhưng không khí đã thay triều đổi đại vô số lần.
Tôi bò lên giường, yên lặng chờ đợi cơn buồn ngủ đến nhưng lần này, tôi hy vọng mình đừng ngủ mãi không tỉnh, bởi tôi quả thật rất tò mò ngày mai Vương Tiểu Tiện muốn nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.