Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, Ngao Tuyên cứ thế mà ở lại nhà tôi.
Tống Trinh nói phải về nhà, bảo tôi xuống tiễn cô ấy, Ngao Tuyên vốn muốn đi theo, tôi khuyên can hết lời mới chịu ở lại.
Tống Trinh kéo tôi chạy ra bên ngoài khu nhà, dè dặt nhìn một vòng xung quanh rồi mới nói: "Chị em tốt à, nếu không thì bà chạy đi!"
"Nếu hôm nay cãi nhau anh ta dám xối mưa bà, lần sau sẽ dám động thủ đấy! Anh ta mà bạo lực gia đình thì ai mà giúp nổi bà chứ!"
Tôi thở dài: “Chạy cũng không chạy được, không phải anh ta vẫn có thể tìm đến đó sao?"
"Hơn nữa, nhà tôi còn nhiều đồ như thế cơ mà."
Tôi sống không còn gì luyến tiếc che mặt, "Nghĩ đến chuyện phải sống nghèo túng thì đột nhiên lại cảm thấy Long Vương cũng không phải là khó chấp nhận vậy đâu."
"Trên đời này có chuyện gì đáng sợ hơn việc làm một con quỷ nghèo chứ?"
Sau khi tiễn Tống Trinh tinh thần vẫn còn hốt hoảng lên xe, tôi lê những bước chân nặng nề về nhà.
Ngao Tuyên vẫn thận trọng ngồi trên sô pha của tôi, vừa thấy tôi bước vào phòng, ánh mắt anh ấy đã không rời nổi tôi, nói khéo không ai tin, nhưng tôi nghi ngờ rằng anh ấy là một kẻ "yêu vào mất não".
Nhìn khuôn mặt của Ngao Tuyên, từ ngữ tôi đã sắp xếp sẵn trong đầu chợt biến mất.
"Thư Bảo, dòng chảy thời gian dưới đáy biển của chúng tôi khác với trên cạn của em. Tôi thực sự chỉ mới rời đi có một lát."
"Không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em đâu."
Tôi tin mấy lời này, giờ Ngao Tuyên có nói với tôi rằng trái đất hình vuông thì tôi cũng tin.
"Anh lên đây tìm em để xin lỗi sao?"
Tôi khó hiểu: "Thế thì tại sao anh lại làm mưa xối xuống đầu em?"
Ánh mắt Ngao Tuyên đảo qua: "Không phải anh muốn xối đâu. Là do trên người em có tín vật của anh, chỉ cần anh lên cạn, mưa sẽ tự động rơi để báo cho em biết."
Tôi: "?"
"Tín vật gì cơ?"
Tôi sống không còn gì luyến tiếc nhìn Ngao Tuyên: "Sao anh không thu lại đi!"
Ngao Tuyên lắc đầu quầy quậy: "Không thu lại được!"
"Long tộc bọn anh cả đời chỉ có thể phó thác tín vật cho một người thôi, nếu em đã chấp nhận thì cũng có nghĩa là đã đáp ứng sẽ lấy anh rồi."
Tôi cả kinh: "Ý gì vậy? Em chấp nhận hồi nào? Sao em lại không biết chứ?"
Ngao Tuyên nhìn trời: “Ờ, chính là lần cuối cùng em đi biển chơi đó."
"Không thể nào, em không hề mang cái gì về cả!"
"Em soi gương nhìn lưng mình đi, có một cái đồ đằng* màu lam đấy, đó chính là tín vật của anh."
(*Vật tổ, ở đây chỉ dấu ấn, hình xăm đại loại thế)
"Một khi đã in dấu lên rồi sẽ không thể nào lấy xuống nữa."
Tôi ôm nghi ngờ nhìn vào gương, vậy mà lại thực sự có một thứ giống như hình xăm ở đó.
Tôi sửng sốt: "Thứ này không thể lau sạch được à?"
Ngao Tuyên gật đầu: “Ấn ký Long tộc tặng cho bạn đời là không thể xoá bỏ. "
Trên mặt anh nổi lên hai ráng mây hồng khả nghi: "Trong đời chúng ta chỉ có thể tặng một tín vật thôi. Lúc đó em nhận rồi thì sau này sẽ không thể từ chối nữa."
Tôi thất thần ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Toi rồi, tôi không thi nhân viên công vụ được nữa rồi."
(*Bên đó nhân viên công vụ không được phép xăm thì phải)
...
Ngao Tuyên đã nghiêm túc đến sống trong nhà tôi, căn nhà thuê nhỏ ba mươi tám mét vuông này thực sự đã ứng nghiệm câu "Rồng đến nhà tôm" - "nhà tranh thêm sáng".
Ngao Tuyên nói lần này anh đã tìm được người thế thân nên có thể ở lại với tôi thêm vài ngày nữa.
Được cùng ăn cùng ngủ với trai đẹp đúng là ước mơ của tôi, nhưng giờ thì tôi cứ bồn chồn phát khiếp.
Mấy ngày nay Ngao Tuyên liên tục lướt web, cũng không biết anh ấy đã xem phải loại video kỳ quặc gì mà lại bắt đầu điên cuồng mua sắm, lấp đầy hết cả căn nhà thuê của tôi.
Tôi hỏi anh tiền đâu ra thì anh nói dùng ngọc trai để đổi.
"Dưới đáy biển có giao nhân tộc*, họ sản xuất hàng loạt ngọc trai, cứ lên bờ là bọn anh lại đem đi bán lấy tiền."
(* Giao Nhân là chủng loài nhân thú với nửa thân trên là người, nửa thân dưới là thuồng luồng, trông cũng giống với thân cá rất dài)
Rất tốt, rất giàu có.
Lúc Ngao Tuyên lại định mua sắm nữa, tôi thấy phòng mình đã không còn chỗ nào chứa đồ nên phải ngăn anh lại ngay:
"Đừng mua nữa, phòng em không còn chỗ để nữa rồi."
Ngao Tuyên nhìn quanh rồi gật đầu, "Thư Bảo, em nói đúng."
Sau đó anh lại nói: "Nếu không thì đến nhà anh đi!"
Tôi: "?"
"Xuống biển á?"
Tất nhiên, Ngao Tuyên không có ý định để tôi xuống biển, anh đưa tôi đến khu vực giàu có và đắt đỏ nhất thành phố này, rồi giọng điệu bình thản nói với tôi: “Tầng cao nhất của toà nhà này, toàn bộ đều là tài sản riêng của anh."
"Bây giờ cũng là của em."
Kẻ bị tiền làm mờ mắt như tôi đột nhiên cảm thấy, đừng nói Ngao Tuyên là rồng, anh có là lợn thì tôi cũng chấp nhận được!
Tầng thượng của Ngao Tuyên rộng lớn bằng phẳng, lấp lánh kim quang, ngựa sắt vàng ròng, kim kê độc lập, tóm lại là một kinh đô toàn vàng.
Lúc nhà thiết kế nội thất trang trí căn nhà này, chắc chắn ông ta đã phải đưa ra một quyết định đi ngược với tổ tiên, chứ nếu không thì làm gì có ai lại nghĩ ra thiết kế chói mắt như vậy chứ.
Ngao Tuyên hỏi tôi: "Em có thích không?"
Tôi cũng đã đưa ra một câu trả lời đi ngược với tổ tiên: "Thích, nó thật là sáng!"
Ngao Tuyên hớn hở ra mặt: "Anh cũng thích nó!"
"Em vui vẻ là được rồi."
Hai ngày nay tôi đã đọc rất nhiều kiến thức về rồng, nghe nói rồng rất thích những thứ bóng bẩy lấp lánh như trang sức, vàng bạc, nhưng không ngờ bọn họ còn thích cả nhà xây bằng vàng ròng nữa.